Mưa rơi tí tách nặng hạt, chiếc lá mỏng manh không đỡ được sức nặng của hạt mưa liền cong mình để giọt nước trượt dài rơi tự do xuống mặt đất.
Mưa rào rào qua ánh đèn đường tạo nên khung cảnh thật cô đơn, trống rỗng.
Thời tiết vốn dĩ đã có chút lạnh se se của mùa đông, thêm cơn mưa rào này lại càng thêm lạnh.
Doãn Nghi nhìn chiếc áo trên người mình, anh đã thay cho cô.
Từng cử chỉ hành động của anh, dịu dàng, ân cần.
Cô cảm nhận được anh trân trọng cô từ mọi thứ.
Doãn Nghi bước xuống giường, mở cửa phòng mình, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Có lẽ anh đã về rồi, anh rất bận, tổng giám đốc của một công ty lớn ắt hẳn không ít việc.
Cô có chút tiếc nuối, cô vẫn chưa có lời cảm ơn anh.
Bụng lại có chút đói.
Doãn Nghi thở dài, từ trưa bị bắt đi cô đã có gì vào bụng đâu.
Tên khốn dở hơi đó, nếu còn gặp lại, cô sẽ cho hắn vài đường quyền.
Nhưng cô hi vọng bản thân mình không còn gặp lại hắn nữa.
Thôi thì lại giống như mọi khi, ôm bụng đói đi ngủ.
Cô có thể ăn một vắt mì ăn liền nhưng trong tủ đã hết từ hôm qua rồi.
Mà bây giờ trời đã tối, Doãn Nghi ảo não nghĩ.
Bỗng nhiên cô rất sợ ra ngoài một mình buổi đêm, lỡ cô lại bị chuốc thuốc mê rồi bị bắt đi thì sao.
Chắc cô sẽ sớm phải đi gặp bác sĩ vì đau dạ dày mất.
Vốn định quay vào phòng đi ngủ thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
“Em tỉnh rồi sao.”
Cô bất ngờ quay lại, kinh ngạc không thôi.
Anh vẫn ở đây, anh vẫn chưa về.
Khương Duật Lãng đi ra từ phòng bếp, trên tay có một đ ĩa cơm chiên vàng ươm bắt mắt.
“Anh…”
“Anh làm cơm cho em rồi, ăn một chút rồi đi ngủ sẽ tốt hơn đấy.” Vừa nói ăn vừa đặt đ ĩa cơm xuống bàn rồi lại đi đến đem Doãn Nghi đang đứng chết chân một chỗ đến bàn ngồi xuống.
Đưa mũi hít hít một chút, thơm quá! Cơm chiên trứng cùng với cà rốt, khoai tây cắt nhỏ, còn có cả thịt băm, màu vàng ươm đang bốc khói nghi ngút.
Chỉ nhìn thôi thì cô đã chắc chắn đ ĩa cơm này chính là sơn hào hải vị nha.
Bụng cô lại bắt đầu biểu tình, không nhịn được cầm muỗng xúc một miếng ăn ngon lành.
Doãn Nghi bày ra vẻ mặt thỏa mãn, đồ anh nấu là ngon nhất, à vẫn còn thua mẹ cô một chút.
Nhìn cô ăn ngon lành như thế, anh bất giác mỉm cười.
Tuy không quá tự mãn về tài nấu ăn của mình nhưng anh chắc rằng mình cũng có chút thiên phú về nấu ăn đó chứ.
Nhìn cô đang hăng say ăn là biết.
Đang chiến đấu hăng say thì như chợt nghĩ ra gì đó, cô nhìn anh chớp chớp mắt.
“ Anh không ăn sao.”
“ Em ăn đi, anh không đói.”
“Anh cũng chưa ăn gì mà.” Cô cố chấp đẩy đ ĩa cơm đến mặt anh.
Anh nhìn cô cười bất dĩ, vốn dĩ anh chỉ muốn nấu cho cô ăn vì biết nếu không có đồ ăn thì cô sẽ nhịn đói mà đi ngủ.
Nhưng nhìn vẻ mặt “anh cũng phải ăn” của cô anh đành miễn cưỡng cầm muỗng cô đang ăn dở ăn một miếng.
“Cũng ngon đấy chứ.”
Cô bĩu môi, đồ anh làm mà, anh có cần khen thế không nhưng cô không thể phủ nhận là nó rất ngon.
Trước đây Cao Minh Thành cũng hay nấu cho cô món cơm chiên này nhưng vẫn còn thua xa anh.
Hơn nữa, hắn chỉ biết nấu mỗi món đó.
Bất giác nghĩ đến hắn, cô liền lắc lắc đầu.
Cơm ngon cùng trai đẹp không nên nghĩ đến thứ mất hứng như vậy.
“Khương…”
“Duật Lãng hoặc Lãng thôi.” Anh nhẹ giọng sửa lại xưng hô cho cô.
Anh thích nghe cô gọi anh như vậy.
Doãn Nghi cảm thấy như vậy có hơi thân mật, tiến độ nhanh quá.
Nhưng cô cũng đã gọi anh như vậy lúc cô gặp nguy hiểm sao, hơn nữa cũng đã ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau, còn gì xa cách đâu chứ.
“À… Duật Lãng, cảm ơn anh.”
“Hửm, vì cái gì.” Anh nhướng mày, trong lòng có chút vui vui vì cô và anh đã thân hơn trước nhiều rồi.
Anh biết trong lòng cô vẫn chưa thể có anh ngay lập tức nhưng không sao, anh có thời gian.
Bạn đang đọc bộ truyện Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang, truyện Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang , đọc truyện Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang full , Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang full , Tình Một Đêm Có Được Đại Thúc Sắc Lang chương mới