Mùa thu đến, không còn cái nắng gắt gao chói chang của mùa hè mà thay vào đó là những cơn gió mát mẻ mang theo hương thơm của cỏ cây hoa lá.
Lớp mười hai không giống như lớp mười và mười một, vẫn có thể vừa học vừa chơi.
Nhưng lớp mười hai ngay cả thời gian rảnh cũng không có, chỉ biết vùi đầu vào học.
Sau khai giảng, Phương Nhật Hạ chính thức trở thành nô lệ của học tập, ba mẹ Phương đều nhìn không quen.
Tuy mới bắt đầu học kì nhưng trường học cũng không nương tình, tổ chức thi thử vào tuần tới, đúng là muốn mạng người mà!
Bây giờ ngoài thời gian đi học trên trường ra thì thời gian cô ở quán cà phê Thiên Đường* là nhiều nhất.
****Chỗ nam chính làm việc! ***
Nhiều lúc cô cảm thấy vô cùng bội phục Giang đại thần, vì sao anh có thể vừa đi học lại vừa đi làm mà vẫn có thể học giỏi như thế, hạng nhất của anh chưa từng bị lung lay.
Quả nhiên là bộ óc thiên tài!
Người thường sao có thể so sánh chứ.
Dạo gần đây Phương Nhật Hạ rất liều mạng, cô muốn nhanh chóng đuổi kịp Giang Vĩ, vốn dĩ cô đã sắp quên mất bản thân mình từng đạp nhầm “bãi phân trâu” từ lâu, không ngờ cư nhiên “bãi phân châu” ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô, còn nói nhảm với cô.
“Vì cậu tôi có thể thay đổi!”
Phương Nhật Hạ đối với câu nói không đầu không đuôi, đầu đầy dấu chấm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác không hiểu Phó Từ đang có ý gì: “Cậu muốn nói gì?”
“Ý tôi là cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”
Câu nói này vừa đúng lúc bị Giang đại thần nghe được, anh nhìn hai người trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, môi mím lại, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hai người như muốn thiêu trụi, như vỡ lẽ ra điều gì đó, lặng lẽ rời khỏi.
Phương Nhật Hạ nhìn hắn ta, xác định hắn ta nghiêm túc thì biểu tình lạnh nhạt: “Không thể.
”
Lời nói của cô dứt khoát, không hề chừa mặt mũi cho hắn, tựa như tình cảnh ở sân vận động ngày đó, cô gái bị hắn ta từ chối đến tuyệt tình.
So cho cùng, cô không giống với hắn, không buông những lời lẽ nhục mạ.
…
Lúc Phương Nhật Hạ quay về lớp, tiếng chuông reo lên báo hiệu hết giờ ra chơi, Ôn Nhu phía trên nhịn không được quay xuống nói nhỏ với cô.
“Vừa rồi Giang Vĩ nhìn thấy cậu đứng với Phó Từ, sắc mặt không được tốt lắm, bây giờ cũng chưa thấy quay lại.
”
“Cái gì? Cậu ấy đi đâu rồi?”
Ôn Nhu lắc đầu: “Tớ cũng không biết.
”
Phương Nhật Hạ đem điện thoại trong cặp ra nhắn tin cho Giang Vĩ.
Cô hỏi anh đang ở đâu.
Thiếu nữ sốt ruột nhìn di động, lòng nóng như lửa đốt.
Không phải anh hiểu lầm quan hệ của bọn họ đó chứ!
Trong lòng cô thầm mắng tên Phó chó đó không biết bao nhiêu lần.
Lát sau thấy Giang Vĩ trả lời lại.
Bạn học nhỏ Giang: [ Sân thượng.
]
Phương Nhật Hạ nhìn thấy tin nhắn, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Ôn Nhu nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, lo lắng nói: “Vào lớp rồi mà, tiết cô phù thuỷ đó!”
Phương Nhật Hạ vội vàng đáp lại: “Cậu giúp mình báo ốm.
”
…
Lên tới sân thượng tầng bốn, Phương Nhật Hạ đã thấy Giang Vĩ.
Anh đưa lưng về phía cô, ngồi trên ghế cách đó không xa, mặc áo đồng phục, vai rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, không biết là đang nhìn cái gì ở phía xa xa.
Bạn đang đọc bộ truyện Tình Yêu Không Chậm Trễ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tình Yêu Không Chậm Trễ, truyện Tình Yêu Không Chậm Trễ , đọc truyện Tình Yêu Không Chậm Trễ full , Tình Yêu Không Chậm Trễ full , Tình Yêu Không Chậm Trễ chương mới