Về đến nhà, kể cả đó có là một căn phòng cũ kĩ già cỗi, ánh mặt trời không thể nào lọt vào thì đây vẫn là nơi an yên của thụ.
Nhưng hôm nay lại rất lạnh, sau khi chàng trai trẻ ném ô xuống bên chân anh thì cũng giống với mối tình đầu, xoay người rời đi.
Trên bàn có đồ ăn có cơm, cũng có cả canh gà mà chàng trai trẻ nói.
Chàng trai trẻ cũng biết nấu cơm vì từng được dạy qua.
Ở chung với chàng trai trẻ ngần ấy năm, có thể là bởi vì nguyên nhân từ gia đình, chàng trai trẻ ở trước mặt anh luôn bén nhọn và mang cảm xúc cực đoan.
Lúc anh mới nhặt cậu ta về, trên tay chàng trai trẻ còn mấy vết sẹo do dao cắt để tự sát.
Sau này chàng trai trẻ học được cách nguỵ trang, ở trước mặt người ngoài cậu tựa như một người hoàn toàn bình thường, thậm chí có thể nói là như ánh mặt trời.
Nhưng ở trước mặt anh, vẫn luôn tiêu cực và hung hăng.
Chàng trai trẻ cứ như vậy, từ khi bọn họ bắt đầu ở chung cho tới nay, cứ mỗi lần thụ cảm thấy mệt mỏi, không thể tiếp tục được nữa, chàng trai trẻ sẽ theo bản năng mà bộc lộ ra dáng vẻ lấy lòng.
Giống như nhặt một con cún hoang có vấn đề về cảm xúc, cho nó một mái ấm.
Tuy rằng ngày thường có thể khiến bạn tức điên lên, nhưng bạn sẽ không đành lòng đuổi nó đi.
Bởi vì chàng trai trẻ hiểu rõ rằng, tuy mặt ngoài thì có thể thấy được nhiều thứ bất bình đẳng giữa cậu với thụ.
Nhưng mối quan hệ này lại do thụ nắm giữ, có thể ngừng bất cứ khi nào.
Thụ ăn cơm xong, uống canh, thân thể hơi ấm lên.
Sau khi tắm xong, anh chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Thân thể thật mỏi mệt, nhưng lại ngủ không được.
Phòng trống không, bên ngoài yên tĩnh, ở phòng khách có bật đèn sáng, đó là thói quen của thụ sau khi mẹ mất.
Mẹ đi rồi, mỗi lần anh về nhà thấy phòng tối om đều sẽ cảm thấy khó chịu.