Đào Nghiêu bị công kích thình lình tung bay, hộp niêm phong sớm chờ phía sau đã ngưng thật phân nửa, Đào Nghiêu vừa ngã vào thì hộp niêm phong vừa vặn hoàn toàn đọng lại.
Đào Nghiêu nằm mơ cũng không nghĩ tới Quý Hủ không nói một câu nào đã trực tiếp động thủ, hắn ở trong hộp niêm phong lớn tiếng chất vấn Quý Hủ có ý tứ gì, vì sao phải công kích hắn, tại sao phải giam giữ hắn!
Quý Hủ gọn gàng linh hoạt giải quyết xong Đào Nghiêu, lại khập khiễng quay về phòng ngủ, hắn cần hoãn một chút, nhanh chóng thích ứng cảm giác đau đớn trong trí não, tránh bị Tần Nghiễn An trở về nhìn ra manh mối.
Lúc này đang ở trong trung tâm thành, Tần Nghiễn An đột nhiên phẫn nộ đứng lên, làm cao tầng hoảng sợ đều im bặt.
Khí tràng của Tần Nghiễn An vốn thật dọa người, đột nhiên nổi giận bật dậy khí thế quanh thân càng thêm khiếp người, mà những người đang ngồi phần lớn đều là người thường, làm sao thừa nhận được khí tràng của hắn, một đám sắc mặt trắng bệch ngồi cứng ngắc tại chỗ.
Thần sắc Tần Nghiễn An liên tục biến đổi mấy lần, chờ chân chính đứng lên hắn mới phát hiện phẫn nộ của mình xuất hiện không hiểu ra sao cả, lúc trước một mực nghe bọn hắn cãi cọ tuy rằng phiền nhưng cũng không tới nông nỗi tức giận như thế.
Tần Nghiễn An vừa nghĩ kỹ lại, chỉ biết có nguyên nhân, có thể làm cho hắn tức giận như thế ngoại trừ Quý Hủ, không có bất kỳ người nào có bổn sự này.
Nguyên nhân hắn phẫn nộ đương nhiên đã phát sinh qua, hiện tại biến thành bình thản cũng chỉ có thể nói rõ Quý Hủ đã vận dụng năng lực hồi tưởng.
Có thể làm cho Quý Hủ vận dụng năng lực hồi tưởng, nhất định là gặp được nguy hiểm khó thể giải quyết, hắn cảm giác được cảm xúc sợ hãi của Quý Hủ, bằng không cảm giác phẫn nộ cũng không còn lưu lại như thế.
Nghĩ tới đây sắc mặt Tần Nghiễn An càng thêm khó xem, ôm lấy chậu cây giống làm sạch, cũng không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Cao tầng bị áp chế cơ hồ ngạt thở, sau khi Tần Nghiễn An rời khỏi mới thở lại bình thường, một đám sắc mặt đỏ lên, lòng còn sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, đều đang suy đoán Tần Nghiễn An rốt cục có năng lực dị hóa gì, cũng thật là đáng sợ.
Quý Hủ toàn tâm đầu nhập trong việc xây dựng kiến trúc, cố gắng đổi lực chú ý, chợt nghe động tĩnh bên ngoài tường phòng hộ.
Tần Nghiễn An đã trước tiên trở lại.
Quý Hủ nhảy xuống giường, chân phải không dám dùng lực, mang dép lê muốn đi xuống xe nhìn xem, liền chứng kiến Tần Nghiễn An trầm mặt đi lên.
Quý Hủ:
* * *
Quý Hủ chợt chột dạ, lúc Tần Nghiễn An rời đi luôn mãi dặn dò, không nên đi ra ngoài, chờ hắn trở về, kết quả hắn chẳng những đi ra ngoài còn bị người ám toán.
Chột dạ chỉ trong nháy mắt, Quý Hủ chợt nhớ Tần Nghiễn An không có trí nhớ với thời gian hồi tưởng, nói cách khác hắn không có khả năng biết mình đã đi ra ngoài qua.
Vì thế hắn đánh đòn phủ đầu:
- Anh trở về vừa lúc, vừa rồi Đào Nghiêu tới tìm em, hành vi cổ quái, bị em niêm phong rồi.
Bên ngoài có một hộp niêm phong rõ ràng như vậy, trừ phi là mù mới nhìn không thấy, huống chi người bị niêm phong luôn một mực quát to, làm cho Quý Hủ thả hắn đi ra ngoài.
Tần Nghiễn An:
- Em đi ra ngoài?
Quý Hủ ra vẻ vô tội:
- Không có a.
Tần Nghiễn An:
- Em dùng năng lực hồi tưởng.
Quý Hủ:
* * *
Bạn đang đọc bộ truyện Toàn Cầu Xâm Nhập tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Toàn Cầu Xâm Nhập, truyện Toàn Cầu Xâm Nhập , đọc truyện Toàn Cầu Xâm Nhập full , Toàn Cầu Xâm Nhập full , Toàn Cầu Xâm Nhập chương mới