"Em quá ỷ lại anh." Lâm An Lan thành thực đáp, "Như vậy, em sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục kí ức.
Em cần tiếp xúc với hoàn cảnh mà em quen thuộc.
Như thế mới có thể nhanh chóng phục hồi kí ức."
Trình Úc cảm nhận được nỗi sợ trong lòng hắn dần lớn hơn.
"Không phải em đã nói sẽ ở chung sao?"
"Đây là tình huống bất ngờ mà." Lâm An Lan khuyên hắn, "Khi đó đâu ngờ em sẽ mất trí nhớ đâu."
"Anh không muốn em khôi phục ký ức sao?" Lâm An Lan hỏi hắn.
Trình Úc không muốn, làm sao mà hắn muốn được cơ chứ? Lâm An Lan mới vừa ở bên hắn, mới vừa cùng hắn trải nghiệm cuộc sống có mơ hắn cũng không dám mơ tới.
Sao mà hắn lại mong Lâm An Lan khôi phục chứ?
Hắn vòng qua bàn, đi tới bên người Lâm An Lan, đỡ vai anh nhẹ nhàng hỏi, "Bảo bảo, có phải là vì chuyện vừa rồi? Em không vui? Em giận anh rồi ư?"
Lâm An Lan lắc đầu, anh không hề tức giận.
Mặc dù có chút buồn, thế nhưng cũng có thể hiểu được.
Anh chỉ muốn nhanh chóng nhớ lại.
Có như thế, Trình Úc mới có thể yên tâm yêu đương với anh mà không cần lo sợ gì.
Chứ không phải đối mặt với một người yêu có ký ức không hoàn chỉnh như anh.
"Em muốn khôi phục sớm một chút.
Để anh không phải sợ hãi sau này em không vui nữa.
Anh có thể yên tâm yêu em mà không ngần ngại gì"
"Chúng ta bây giờ cũng có thể." Trình Úc sốt ruột, hắn ôm Lâm An Lan vào trong ngực.
tNỗi sợ trong lòng từng chút từng chút nuốt chửng hắn, "Em đừng đi mà, được không? Em muốn gì anh cũng sẽ đưa em mà? Em ở lại, đừng đi.
Được không?"
"Em không đi mất đâu." Lâm An Lan không hiểu tại sao Trình Úc không muốn anh rời đi, "Anh cũng có thể tới nhà em mà? Anh không muốn em khôi phục sao?"
Trình Úc ôm anh càng chặt hơn, hắn nói, "Không quan trọng.
Em có khôi phục hay không cũng không sao.
Chỉ cần là em, thế là đủ rồi."
"Em không đâu có muốn quên đi mọi chuyện? Em không hề sai đâu.
Còn những kí ức kia cũng không quan trọng đến thế.
Anh yêu em cơ mà? Anh đâu yêu kí ức? Chỉ cần chúng ta vẫn còn bên nhau, thì chúng ta có thể không ngừng tạo ra kí ức mới mà.
Em không cần cố gắng quá sức đâu."
Hắn nhìn Lâm An Lan, vội vàng nói, "Là anh không tốt.
Anh không nên nói như vậy.
Chỉ nghĩ tới sau này em khôi phục mà quên suy xét cảm xúc hiện tại của em là anh sai.
Là anh cân nhắc còn sơ sót, em tha thứ cho anh nhé? Được không?"
Lâm An Lan nghe hắn nói, bao nhiêu oan ức trong lòng anh như ùa lên.
Anh đột ngột mất hết kí ức và liên hệ với thế giới, chỉ còn lại duy nhất mỗi Trình Úc.
Anh chìm trong tình yêu của Trình Úc, yên bình và an tâm.
Thế nhưng anh lại càng sợ, sợ rằng mình không phải người mà hắn yêu.
Trình Úc rồi sẽ mài mòn đi kiên trì của hắn trong thời gian anh mất trí nhớ.
"Em bây giờ có giống em trước kia không?" Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi hắn.
Trình Úc sửng sốt một chút, nhưng không có cách nào trả lời anh.
Giống chứ? Hắn cũng không biết.
Lâm An Lan chưa từng yêu hắn, cho nên hắn xưa nay chưa từng được Lâm An Lan đối xử như thế.
Hắn làm sao có thể biết được bộ dáng của Lâm An Lan khi đối diện người em ấy yêu thích?
Mà có lẽ cũng sẽ giống bây giờ.
Dù sao lúc ở chung với Tưởng Húc, Lâm An Lan lúc nào cũng dịu dàng và bao dung.
Trình Úc gật gật đầu, lại lắc đầu, "Có chút giống lại có chút không giống." (ủa gì vậy pa??)
"Nhưng nó không quan trọng." Trình Úc cầm tay anh hôn lên, "Bản thân mỗi người đều có rất nhiều mặt.
Vậy nên không quan trọng, chỉ cần là em, thế nào anh cũng thích."
"Vậy anh từng nghĩ rằng em phải mất rất lâu mới khôi phục kí ức, hoặc là vĩnh viễn không thể nhớ lại chưa?"
"Vậy thì sao? Em vẫn là vợ anh mà." Trình Úc siết chặt tay anh, "Không cần biết em có nhớ lại hay không, em vẫn là Lâm An Lan, người anh yêu"
"Chưa kể, " Trình Úc nở nụ cười, "Em bây giờ cũng cực kì đáng yêu.
Em không nhận ra dạo này anh nhìn trộm em rất nhiều ư?"
Hắn kề sát bên tai Lâm An Lan, nhẹ giọng nói, "Muốn trộm hôn em."
Lâm An Lan lỗ tai trong nháy mắt đỏ, rồi lại nhịn không được bật cười, hơi cúi đầu.
"Cho nên em đừng về nha? Nào có chuyện mới vừa ở chung lại dọn về nhà? Em không cần ông chồng như anh nữa sao?"
Hắn ôm Lâm An Lan, khẽ khàng gọi, "Vợ ơi."
Lâm An Lan nghe Trình Úc dụ dỗ xong chỉ có thể nén xấu hổ vùi đầu vào lòng hắn, đồng ý ở lại.
Trình Úc cười nói, "Anh biết vợ anh tốt nhất mà.
An An của anh là người tốt nhất thế giới."
Lâm An Lan bị hắn dỗ đến nỗi sắp nở hoa, không còn cách nào khác đành phải đẩy hắn ra, "Ăn cơm."
Buổi tối hôm đó, Lâm An Lan tắm rửa xong liền mò qua phòng ngủ của Trình Úc.
Anh đứng ở cửa, đánh bạo nói, "Em muốn ngủ chung với anh."
Nhịp tim đập của anh rất nhanh, anh biết Trình Úc hiểu rõ ý mình, nhưng anh sợ Trình Úc giả vờ không hiểu.
Bạn đang đọc bộ truyện Toàn Thế Giới Anh Yêu Em Nhất tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Toàn Thế Giới Anh Yêu Em Nhất, truyện Toàn Thế Giới Anh Yêu Em Nhất , đọc truyện Toàn Thế Giới Anh Yêu Em Nhất full , Toàn Thế Giới Anh Yêu Em Nhất full , Toàn Thế Giới Anh Yêu Em Nhất chương mới