“Lão tam, bọn tớ chuẩn bị ra ngoài ăn khuya, cậu có muốn đi cùng không?” Lâm Ngữ đang ngồi khoanh chân trên giường chăm chú gõ laptop, thì bị vỗ vào vai.
Ngẩng đầu nhìn, là mấy bạn cùng phòng ký túc xá, vỗ vai anh là lão đại Hứa Triều Dương.Đương nhiên, lão đại không phải như trong giang hồ, mà ở ký túc xá, ai lớn tuổi nhất thì xưng lão đại, tiếp theo là lão nhị, lão tam.
Phòng của Lâm Ngữ cũng vậy, điều duy nhất đáng được ăn mừng là anh nhỏ tuổi, nên là lão tam, hiển nhiên tránh khỏi lão nhị, thật ra lão nhị còn có nghĩa khác nữa.
(Bên Trung Quốc lão nhị thường phải gánh vác lo toan gia đình, rất vất vả.
Còn nghĩa nữa là tiểu nhị.)“Các cậu đi đi, tớ còn phải vẽ bản thiết kế.” Lâm Ngữ lắc đầu.“Đi đi, ăn xong rồi về làm, cũng không muộn đâu, dù sao cậu không nổi tiếng lắm, không ai hối thúc cậu cả.”Hứa Triều Dương cười cười, giữ chặt tay Lâm Ngữ muốn lôi anh xuống giường.
Lâm Ngữ ngăn cậu ấy, cười mắng: “Đi đi đi, đừng quấy rầy mạch suy nghĩ của tớ, tớ đang tính làm một vố lớn, làm xong chắc chắn có thêm một lượng lớn fan hâm mộ.“Ha ha, chuẩn bị tuyệt chiêu gì sao? Sao nào, cậu quyết tâm muốn nổi tiếng hơn tớ đúng không?”Hứa Triều Dương vui vẻ, không cưỡng cầu nữa, chỉ vỗ vai Lâm Ngữ: “Được thôi, không quấy rầy tiến độ của cậu, bọn tớ đi đây, cậu muốn ăn gì thì nói nhé, lát tớ mua về cho.”“OK, giúp tớ mua 1 phần cơm chiên đùi gà nhé.”“Có uống nước ngọt không?”“Lần này tiền vốn cần nhiều, vẫn nên tiết kiệm.”Hứa Triều Dương và mấy bạn cùng phòng ra cửa, phòng ký túc một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Làm 5, 6 tiếng liên tục rồi, mắt nhức quá.
Lâm Ngữ vuốt vuốt mắt, vùi đầu tiếp tục vẽ bản thiết kế.Anh là sinh viên đại học Trường Hải, ngành công nghệ thông tin, học hành cũng bình thường, à không phải, học rất tệ mới đúng, thường xuyên nợ môn chuyên ngành.
Nhưng mà anh còn làm thêm một việc nữa, là đăng video lên Bili Bili (1 web video lớn thứ 2 Trung Quốc), đơn giản là người sáng tạo nội dung.
Lúc đầu đăng lên trang web một vài video Anime, qua vài năm đã thay đổi hướng phát triển, thể loại nào cũng có, lưu lượng cũng tạm ổn.Lâm Ngữ môn chuyên ngành không ra gì, nhưng về thiên phú làm đồ thủ công thì rất tốt, trên trang web lăn lộn lâu như vậy, cũng nổi tiếng đôi chút, ngẫu nhiên quay một video đăng lên, bình thường dùng ván gỗ, tấm nhựa, chế tác đao kiếm trong Anime.Đáng tiếc anh nói năng không lưu loát, thiết bị quay lại kém, bởi vậy độ nổi tiếng cũng không cao, fan hâm mộ chỉ khoảng hơn 4000-5000 người.Ngược lại là lão đại Hứa Triều Dương, trước đó được anh chỉ dẫn, dựa vào tài ăn nói, quay video chơi game Liên Minh Huyền Thoại giỏi, được phản hồi rất tốt, hiện tại đã có chút danh tiếng.
Tuy rằng đắc dĩ, nhưng đó lại là sự thật.Cho dù ngành nghề gì, không phải cứ làm lâu năm sẽ nổi tiếng đâu, cần thiên phú, tài hoa, tính tình, không được hâm mộ thì mãi vẫn không được.
Hứa Triều Dương có nói mấy lần, muốn giúp anh tăng độ tương tác, nhưng người trẻ tuổi mà, khoảng cách của hai người lớn như thế, vì lòng tự tôn, bởi vậy Lâm Ngữ đã từ chối.Đêm nay vội vàng làm xong bản vẽ, anh không tin sẽ không nổi tiếng.
Lâm Ngữ lắc đầu, ép buộc mình tập trung tinh thần.
Kỳ thật tính cách của anh được chăng hay chớ, ở giữa đông đảo đám cặn bã học dốt, lại sống an nhàn không chí tiến thủ, mới đầu quay video cũng chỉ cho vui thôi.Nhưng mà khi so sánh, lúc này lại bị Hứa Triều Dương k1ch thích, ra sức nghiên cứu một video, dùng rất nhiều tâm huyết.
Anh quay video làm thủ công, nói chuyện không linh hoạt, không lưu loát, là điểm yếu chí mạng.Chủ yếu vẫn là nội dung, trước kia chế tác những loại đao kiếm, còn chưa đủ thu hút người xem, không đủ chân thật không đủ rực rỡ chói mắt.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm, truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm , đọc truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm full , Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm full , Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm chương mới