Lâm Ngữ cạn lời: “Vậy làm sao để thiền?”“Tìm một mục tiêu sau đó bắt đầu học thôi, ví dụ như hơi thở, tĩnh tâm, thả lỏng người, chuyên chú vào nhịp thở của mình, sau đó cảm nhận những nguyên nhân quấy nhiễu kia, âm thanh của thế giới bên ngoài, suy nghĩ muốn chết của não bộ, những sự lo lắng, những điều trăn trở, lát nữa đi đâu ăn cơm, lát nữa chơi game gì, làm thế nào để hoàn thành dự án, đặt cho những nguyên nhân quấy nhiễu này một cái tên, sau đó coi như không thấy chúng, sau đó lại đem sự cho ý vào nhịp thở của mình.
”Triệu Tiểu Lộc nói: “Cái này cần một quá trình huấn luyện, khi luyện tập sẽ phát hiện ra bản thân thất thần, sau đó dựa vào nghị lực kéo suy nghĩ của bản thân về.
”“Cảm ơn em.
” Lâm Ngữ cảm ơn rất chân thành.
“Không cần đâu, anh còn hỏi chuyện gì nữa không?” Triệu Tiểu Lộc cười hì hì hỏi.
“Hết rồi, hết rồi.
” Lâm Ngữ muốn kết thúc nhanh cuộc trò chuyện.
Nói chuyện với mấy thiên tài thế này, cảm giác trí thông minh của bản thân thấp đến đáng sợ, thật sự mà nói thì anh cảm thấy áp lực như núi, quả thực không muốn thừa nhận, nhưng anh thấy rất đáng sợ.
Khá may anh đã có chút thu hoặc, chí ít sau khi được Triệu Tiểu Lộc chỉ điểm, anh đối với Hệ thống Học bá này đã rõ ràng hơn chút.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hai người chuẩn bị quay về phòng, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy mấy cái đầu lấm la lấm lét nhô ra hóng chuyện.
Căn phòng trong quán Karaoke này làm bằng gỗ, nhưng cũng có đan xen mấy tấm kính thủy tinh trong suốt, bởi vậy chỉ cần đứng ở trong cũng có thể nhìn được bên ngoài.
Thấy Lâm Ngữ quay đầu nhìn thì bọn họ giật mình rồi giải tán.
Vội vàng quay lại chỗ ngồi.
“Lão tam, được lắm nha, vừa nãy hai người nói gì thế?”“Lâm Ngữ, cậu là đồ đáng chết, ra tay nhanh, chuẩn, hiểm ác như thế.
”Khi Lâm Ngữ ngồi xuống thì mấy người Chu Kiệt cũng tò mò hỏi, vùa ao ước vừa ghen tị.
Bởi vì tiếng nhạc quá lớn, bởi vậy bọn họ chỉ thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng chẳng nghe rõ hai người bọn họ đang nói gì.
“Nói chuyện cách để học tốt hơn thôi mà.
” Lâm Ngữ nhìn họ.
“Thôi, không muốn nói thì thôi, còn bày đặt hỏi cách học, cậu ấy hả?” Mấy người Chu Kiệt bất mãn nói.
Đối với chuyện này Lâm Ngữ chỉ có thể nhún vai bày tỏ sự bất đắc dĩ, dạo này, sao nói chuyện mà chẳng ai tin vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm, truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm , đọc truyện Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm full , Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm full , Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm chương mới