Hơn 1 năm trước Đỗ Cửu đã từng gặp nữ 2 Tô Tích Quân, cô giống như trong cốt truyện cầm lá cờ khơi gợi hồi ức tuổi thơ của baba chủ tịch, lần nữa kết thân cùng hắn, hơn nữa còn động lòng với baba chủ tịch muốn câu lấy hắn.
Đáng tiếc tính tình baba chủ tịch lạnh nhạt nên cô không dám mở miệng nói thẳng, sợ một khi bị từ chối thì ngay cả bạn bè cũng không làm được, lựa chọn từ từ mà tới.
Nhưng mà nhìn thấy qua lại một năm vẫn không tiến triển thêm gì cả, lập tức bắt đầu chuyển hướng lên Đỗ Cửu và Hoắc Triều Hoa, suy cho cùng người khác đều biết chủ tịch Hoắc rất quan tâm tới hai anh em này.
Tô Tích Quân có ý đồ lại có mấy phần thủ đoạn, hơn nữa vẻ ngoài dịu dàng trời sinh khiến người khác cảm thấy dễ gần, nếu muốn tiếp cận một người thật quá dễ dàng.
Ban đầu Hoắc Triều Hoa không nhìn ra ý đồ của cô, thật sự bị cô lấy lòng, cũng xem cô là bạn tốt, Đỗ Cửu vờ như không biết cốt truyện, tuy rằng không thân thiết với cô như Hoắc Triều Hoa nhưng cũng không có ác cảm gì.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn không kiềm chế nổi, để lộ ra ý đồ thật của mình.
Hoắc Triều Hoa cảm thấy bản thân bị lợi dụng nên làm lớn chuyện với cô rồi không qua lại nữa, baba chủ tịch cũng thẳng thừng từ chối cô, Tô Tích Quân chỉ có thể lau nước mắt đi mất.
Chuyện này xảy ra vào tháng trước.
Cho nên lúc này đây nhìn thấy baba chủ tịch và Tô Tích Quân Đỗ Cửu có hơi ngạc nhiên, sau đó trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khác lạ làm y khẽ chau mày.
Y đang tự hỏi loại cảm giác khác lạ kia là gì thì lại nghe baba chủ tịch mở miệng chào hỏi mình, hắn thẳng lưng cúi đầu ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lạnh căm.
"Trùng hợp quá.
"
Giọng nói nhàn nhạt lại khiến Đỗ Cửu cảm thấy lạnh cả người, bỗng dưng sởn cả gai ốc, sống chung mấy năm y tự thấy bản thân mình đã hiểu rõ baba chủ tịch, với cái tình hẹp hòi kia thì y dám cá là lúc này trong lòng baba chủ tịch chắc chắn đã nghĩ trở về phải "trừng phạt" y ra sao.
Tô Tích Quân nghe vậy cũng quay sang chào y.
Quan Tuyết San nhìn baba chủ tịch và Tô Tích Quân, sau đó mới mang vẻ tò mò nhìn lại Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu run rẩy cất lời: "Anh! " Ánh mắt lấp lóe, rõ ràng là đang chột dạ.
Nếu y ra vẻ tự nhiên thì còn ổn, mà biểu cảm này như thể thêm dầu vào lửa khiến lòng Hoắc đại thiếu càng giận hơn, hắn tháo mắt kính trên sống mũi xuống đặt lên bàn phát ra tiếng vang tiếng vang khe khẽ: "Qua đây.
"
Đỗ Cửu theo bản năng nhìn thoáng Quan Tuyết San với ánh mắt xin lỗi, bước tới cạnh bên baba chủ tịch, nhưng không ngờ được y chỉ vừa bước tới gần hắn thì baba chủ tịch đã đột ngột bật dậy, vịn vai kéo y qua hôn lên.
Cả người Đỗ Cửu cứng đờ, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
May mắn nụ hôn này chỉ vừa chạm vào rồi vội tách ra, lúc này quán cà phê không nhiều người, hơn nữa chỗ bọn họ chọn tương đối chếch nên bấy giờ ngoài Tô Tích Quân và Quan Tuyết San, không còn ai khác nhìn thấy.
Nhưng dường như Tô Tích Quân bị giáng cho một đòn rất mạnh, kêu lên một tiếng sợ hãi làm người xung quanh chú ý.
Quan Tuyết San cũng cực kỳ ngạc nhiên há hốc miệng, nhưng dù gì từ nhỏ cô đã sống ở nước ngoài nên mau chóng lấy lại bình tĩnh, trên mặt lộ ra sự tiếc nuối, bảo sao Hoắc Cửu lại luôn tránh né cô, hóa ra là do vấn đề tính hướng, trong tiếc nuối lại có một chút mừng trộm lạ kỳ, thì ra không phải vì sức hút của bản thân cô có vấn đề.
Cô nhanh chóng quyết định đứng lên, không quên đưa tay với lấy túi xách, đi tới trước mặt Đỗ Cửu nhún vai: "Được rồi, xem ra buổi hẹn hò hôm nay phải kết thúc, chúc anh cùng! " Cô liếc nhìn Hoắc đại thiếu, "Hạnh phúc.
"
Sắc mặt Đỗ Cửu tốt lên rất nhiều, ánh mắt nhìn cô thậm chí còn mang theo một chút cảm kích: "Cảm ơn.
"
Quan Tuyết San thoải mái rời đi nhưng Tô Tích Quân thì lại không thể chấp nhận được, cho dù cũng từng sống ở nước ngoài như đến cùng thì Hoắc đại thiếu là người cô thật lòng muốn theo đuổi, cô phí công sức vào hắn hết mấy năm trời, giờ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy thì phút chốc làm sao cô có thể chấp nhận nổi?
Cuối cùng dưới sự tức giận cô cũng không thể giữ nổi bĩnh tĩnh nữa, nét mặt đau khổ nhìn Hoắc đại thiếu: "Anh Hoắc, anh nói với em đây không phải là thật đi? Em không tin?! Anh sao lại! sao lại! "
Cô xoay người nhìn sang Đỗ Cửu, tựa như đang nhìn thứ đồ vật gì đó dơ bẩn vậy, mang theo ghê tởm với chán ghét: "Chắc chắn là do mày! Là mày dụ dỗ anh Hoắc đúng chứ? Mày với anh ấy là anh em, sao mày lại dám làm vậy!! Quả nhiên là mẹ nào con nấy! Anh Hoắc anh đã quên mẹ nó dụ dỗ chú Hoắc như thế nào rồi sao? Sao anh lại có thể _"
"Im miệng!" Hoắc đại thiếu cắt lời cô, ánh mắt lạnh băng, "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì tới cô.
"
Nói xong kéo Đỗ Cửu ra khỏi quán.
Chân Hoắc đại thiếu dài nên bước chân cũng lớn, Đỗ Cửu bị hắn kéo tới nghiêng ngả lảo đảo, y nhìn vào mặt Hoắc đại thiếu nhưng không thể nào đoán ra được suy nghĩ của hắn, nhưng từ cánh tay bị nắm chặt có thể hiểu được trong lòng hắn đang giận tới chừng nào.
"Anh! " Đỗ Cửu thấy cổ tay mình đã sắp bị bóp nát rồi.
Hoắc đại thiếu ném y lên ghế phụ, bóp chặt cằm y, vẻ mặt lạnh lẽo: "Xem ra là do anh đối xử với em quá tốt rồi, có lẽ chỉ khi anh khóa em lại bên cạnh mình thì em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời anh?"
"Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu! " Đỗ Cửu vội vàng giải thích.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Coi Các Người Như Anh Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Coi Các Người Như Anh Em, truyện Tôi Coi Các Người Như Anh Em , đọc truyện Tôi Coi Các Người Như Anh Em full , Tôi Coi Các Người Như Anh Em full , Tôi Coi Các Người Như Anh Em chương mới