Sáng hôm sau khi mặt trời vừa lên Nguyễn Hàn Minh cùng Phạm Huyền Lân đã thức dạy, hai người vệ sinh xong liền cùng nhau rời khỏi phòng.
Buổi sáng của người của thời đại này luôn bắt đầu vào tám giờ, những người dạy sớm giống như hai người đa số đều là người Normal.
Đi xuống nhà khách vẫn chưa có ai rời giường, Nguyễn Hàn Minh thất vọng nhìn vào nhà bếp, cậu không nghe được âm thanh nấu nướng hay ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vậy là không được ăn sáng rồi.
"Sao vậy?" Phạm Huyền Lân phát hiện ra tâm trạng không máy cao hứng của cậu liền hỏi.
Nguyễn Hàn Minh cũng không khách sáo mà hỏi: "Nhà anh không ăn sáng à."
"Buổi sáng chúng tôi chỉ ăn dịch dinh dưỡng thôi." Phạm Huyền Lân nghi hoặc nhìn cậu nhưng vẫn trả lời.
Anh cảm thấy đứa nhỏ này hình như hiếu hụt sất nhiều về kiến thức bình thường.
"À." Nguyễn Hàn Minh thất vọng hở dài, cậu cảm thấy nếu hiện tại không ăn được đồ ăn ngon nào thì chắc sẽ không còn chút sức lực nào.
Mấy ngàn năm không thể nếm được hương vị ngon lành đó khiến cậu thèm muốn chết rồi.
"Tủ lạnh nhà anh có thức ăn không." Cậu nhìn anh hai mắt lấp lánh hỏi, nếu không ai nấu thì tự mình làm, ít nhất cậu có thể nấu ra hương vị mình ưng ý.
Phạm Huyền Lân gật đầu: "Có, tháng nào chúng tôi cũng mua rất nhiều thức ăn tự nhiên."
"Vậy tốt quá." Nguyễn Hàn Minh hai mắt tỏ sáng vui vẻ kéo anh vào trong nhà bếp, dù sao để bụng đối đi kiểm tra cũng không phải chuyện tốt.
Bến trong nhà bếp cực kỳ sạch sẽ, dụng cụ làm bếp rất đầy đủ tuy nhiên gia vị lại không có bao nhiêu, ngoại trừ đường, muối, bột ngọt, muối tiêu, nước tương thì chẳng có gì nữa cả.
Những gia vị cơ bản.
Nguyễn Hàn Minh đi vào nhà bếp nhìn gia vị một lượt rồi lại gần tủ lạnh mở ra, tủ lạnh của thời đại này cực kỳ kỳ diệu, đối với một người sống ở thời đại có không gian trữ vật như cậu thì thứ này không khác gì, nó có thể giữ cho thức ăn luôn tươi ngon không thề bị hư hao, thậm chí chất thịt cũng như mời không đông đá không cứng ngắt, rất tiện lợi.
Nhìn bên trong tủ lạnh có rau cùng thịt khiến cậu thở phào một hơi, ít nhất những thứ này cũng có thể làm một bữa ngon lành đối với cậu.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu lục cái này lấy cái kia cũng không xen vào mà đứng một bên nhìn, theo như những gì anh điều tra được thì cậu chưa từng ăn thức ăn tự nhiên, dù là lúc nhỏ cũng chưa từng nếm thử qua nhưng từ hôm qua đến giờ cậu luôn nhắc về thức ăn tự nhiên cũng như muốn làm thành món ăn, đều này khiến anh phải ngẫm nghĩ vve62 tư liệu mà mình điều tra được một chút.
Không chỉ vậy tính cách cũng quá khác biệt, bên trong tư liệu ngoại trừ việc cố chấp tìm ra manh mối về cái chết của cha mẹ mình thì cậu là một người rất u ám, trầm mặt, ít nói, tính tình yếu ớt không dám phản kháng cho dù bị bắt nạt như thế nào.
Nhưng người đứng trước mặt anh lại không giống như vậy, khuôn mặt tuy trông rất ngoan ngoãn dễ bắt nạt nhưng bản tính kiêu ngạo toát ra từ sau trong xương, tuy không phải kiểu người hoạt bát nhưng cậu lại không hề u ám trầm mặt, ngược lại cậu là người có thù tức báo, miệng lưỡi cực kỳ lợi hại, nếu không phải đánh nhau thì chỉ cần cậu mở miệng cũng đủ tức chết người rồi.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không biết người phía sau đang đăm chiu suy nghĩ về những điểm khác nhau giữa cậu cùng nguyên chủ bên trong tài liệu của anh, lúc này đây trong mắt cậu đều là những nguyên liệu nấu ăn tự nhiên này, may mắn nhóm nghiên cứu của thời đại này cũng đã hoàn nguyên được rất nhiều thứ, thịt gà, thịt vịt, thịt heo, thịt bò đều có đủ, rau dưa không phải tất cả nhưng cũng có rất nhiều, bắp cải, rau muốn, khoai tay, cà rốt, không những vậy còn có hành lá, tỏi, hành tây, ớt, chanh.
Lấy xong những thứ cậu cần dùng liền bắt tay vào rửa sạch rồi chế biến, cả quá trình tuy hơi vụng về nhưng dần dần lại rất thành thục, trong đầu cậu đã nghĩ xong thực đơn, bởi vì có hai người ăn nên cậu cũng phân lượng ra nhiều một chút để đủ cho cả hai.
Đối vời một người luôn sống một mình thứ gì cũng phải tự làm như cậu thì nấu vài món ăn gia đình kỳ thực không đáng là gì, vì vậy tay của cậu dùng dao, nêm nếm, đều rất thuận lợi không quá luốn cuống.
Phạm Huyền Lân nhìn cậu làm đến nỗi nhập thần, sự thuần thục này của cậu có khi còn hơn những đầu bếp trong nhà hàng nổi tiếng nhất Đế Đô, không chỉ vậy mùi hương từ thức ăn mà cậu đang nấu đang từ từ lan ra khắp nhà bếp khiến mũi của anh không thể không động dậy, con sau trong bụng cũng bắt đầu rục rịch phát ra tiếng kêu co lỗ để báo rằng bụng anh đang rất đói.
Nguyễn Hàn Minh tuy đang tập trung làm nhưng cũng nghe rõ tiếng kêu phát ra từ bụng anh, cậu tủm tỉm cười nói: "Đồ ăn sắp xong rồi, anh đến bàn ngồi đi."
"Được." Phạm Huyền Lân cũng không cảm thấy xấu hổ, anh nghe cậu nói vậy liền gật đầu đi lại bàn lớn trong phòng ăn rồi ngồi xuống.
Nguyễn Hàn Minh vừa bỏ bắp cải vào chảo sau đó nhanh tay đảo đều, sau khi nhắm chuẩn cậu liền tắt bếp đổ nó ra dĩa, đúng lúc này nồi bên cạnh cũng sôi lên.
Sau khi tắt bếp cậu liền bưng hai món ăn đã cho ra đĩa lên bàn trước rồi mới trở về múc canh vào tô rồi bưng lên, hiện tại không kịp nấu canh nên chỉ có thể ăn như vậy, đợi khi nào có thời gian cậu phải ăn cơm trắng mới được.
Phạm Huyền Lân thấy cậu bưng thức ăn lên bàn liền chủ động dọn chén đủa, sau khi cậu bưng canh lên thì vừa vặn hai người liền có thể ngồi vào bàn.
Mùi thơm từ những món ăn bay vào cánh mũi khiến người không thích ăn thức ăn tự nhiên như anh cũng phải cảm thấy thèm ăn một cách kỳ lạ.
Nguyễn Hàn Minh vừa ngồi vào bàn cũng không muốn làm gì nữa cậu cầm đũa lên liền nhanh chóng gắp miếng rau bỏ vào miệng, mùi tỏi nòng nàng ngon miệng chạy vào trong khoang miệng khiến cậu không nhịn được mà tiếp tục hạ đũa.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp, truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp , đọc truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp chương mới