Đầu tháng chín, ngày mà trường khai giảng của trường Quân Sự Đế Đô, hồ sơ cảu cậu đã được hiện trưởng chấp thuận.
Kể từ ngày đính hôn của cậu Phạm Văn không còn đến trường nữa, cậu đã phải nhận hình phạt cảu Phạm Huyền Lân mà điên cuồng vào khoang mô phỏng để chiến đấu, không những vậy cậu ta còn phải luyện tập cùng cậu theo mệnh lệnh của anh.
Sau khi đăng ký đính hôn, Phạm Huyền Lân đã trở về chỗ đóng quân ngay ngày hôm sau, trước khi anh đi đã đưa ra một bản huấn luyện để rèn luyện sức khỏe cho cậu.
Một tháng luyện tập cùng bổ sung dinh dưỡng khiến cơ thể cậu đã trở nên rắn chắc hơn, tuy làn da vẫn mềm mại trắng trẻo, nhưng nhìn chung đã có da có thịt hơn rất nhiều.
Ngày hôm qua sau khi nhận được thông báo khai giảng cậu liền cùng Phạm Văn nghĩ ngơi một ngày dưỡng sức, sáng hôm nay cả hai liền chào tạm biệt mọi người trong nhà mà lên phi hành khí đến trường.
Từ sau khi biết được cậu là một Support Phạm Văn liền không dám chiêu chọc cậu nữa, cậu ta không muốn thêm một lần mất mặt trước gia đình của mình, càng không muốn bị phạt thêm nữa, lần phạt trước cho đến hôm nay cậu ta còn chưa thể hoàn thành, nhưng bởi vì trách nhiệm đưa chị đâu đến trường nên anh ba mới thả cho cậu rời đi.
Phi hành khí rất nhanh chạy đến trước cổng trường Quân Sự, Phạm Văn từ trên phi thuyền nhảy xuống liền nghe thấy tiếng gọi.
"Văn Văn." Hồ Hiên đã đến đây từ sớm, nhưng cậu ta không vào trường học mà đứng ngoài cổng chờ đợi, không ngờ người cậu ta đợi được đầu tiên chính là hai người bạn thân của Phạm Văn.
Ba người đứng nói chuyện một lúc liền nhìn thấy Phạm Văn từ trên phi hành khí nhảy xuống, cậu ta liền nhanh chóng mỉm cười vui vẻ chạy lại.
Phạm Văn phiền chán, khuôn mặt đanh lại, không muốn quan tâm đến người chạy lại cậu ta liền đưa tay vào trong phi hành khí sau đó đở Nguyễn Hàn Minh xuống.
Hồ Hiên đang vui vẻ chạy đến liền nhìn thấy cậu đi xuống, khuôn mặt liền trở nên méo mó, bờ môi bậm lại, ánh mắt pán hận thoáng lóe qua nhưng nhanh chóng đã bị cậu ta dằn xuống.
"Văn Văn, trường chúng ta không nhận Normal thì phải." Cậu ta già vờ câu mày nói.
"Ờ." Phạm Văn thờ ơ trả lời sau đó nói với cậu: "Đây là trường Quân Sự Đế Đô, ngôi trường này được xem là ngôi trường có thành tích cao nhất nhì trong các ngôi trường trong hành tinh này."
"Văn Văn." Cảm thấy sự thờ ơ của cậu ta Hồ Hiên hai mắt liền ngập nước gọi.
Nhưng dù vậy Phạm Văn cũng không thèm bố thí cho cậu ta một ánh mắt mà tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Hàn Minh.
Hai người bạn của Phạm Văn đứng phía sau liền không nhịn được mà che Hồ Hiên ở sau lưng sau đó lớn tiếng chất vấn:
"Phạm Văn, cậu là đang làm cái gì."
"Thái độ của cậu là thế nào vậy, vì một người ngoài không ra gì mà làm như vậy với bạn thân của cậu sao."
"Chúng tôi nhìn lầm người rồi, cậu đúng là gã khốn kiếp."
"Không, không phải lỗi của Văn Văn là do mình không tốt, mình khiến cậu ấy giận." Hồ Hiên giả vờ hút hít nhận nói: "Là do tôi phá hổng tiệc vui của anh trai cậu ấy nên cậu ấy mới làm vậy với tôi."
"Văn Văn cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi thật sự không cố ý chỉ là tôi rất yêu anh Lân, thật sự rất yêu anh ấy."
Hai người bạn của Phạm Văn nghe vậy liền mở miệng an ủi sau đó phóng ánh mắt căm ghét về phía Nguyễn Hàn Minh, bọn họ đều giống như Phạm Văn của trước kia luôn cho rằng Hồ Hiên cùng Phạm Huyền Lân là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt hai người chắc chắn sẽ đến với nhau, vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một trình giảo kim chen vào, khiến cho hai người có tình không thể đến với nhau.
Nguyễn Hàn Minh buồn cười nhìn ba người kẻ xướng người họa, nhưng cậu không muốn nhúng tay vào chuyện này, rất rõ ràng hai người trước mặt này là bạn thân cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn với Phạm Văn, đã như vậy thì tốt nhất để cậu ta sử lý.
Mà Phạm Văn thì càng cảm thấy ghê tởm không thôi, trước đây khi không nhìn rõ bộ mặt thật của Hồ Hiên thì cậu ta cũng không khác gì hai người bạn này của mình, luôn không phân biệt đúng sai mà chỉ chăm chăm nghe theo cùng bảo vệ cậu ta mà không thề biết người đáng ghê tởm nhất chính là người mình đang bão vệ.
"Hồ Hiên, mặt nạ của cậu tôi đã lột ra được rồi, cậu đúng là đáng ghê tởm, chắc một tháng qua cậu đã nhồi nhét vào đầu Trần Khương cùng Lý Tương bao nhiêu lời giả dối rồi nhỉ."
"Tôi...! Tôi không làm gì cả.
Văn Văn có phải có hiểu lầm gí với tôi rồi không." Hồ Hiên bật khóc nói, cậu ta lo lắng mà nắm chặt bàn tay lại, nước mắt không ngừng rơi xuống tỏ vẻ yếu ớt.
"Phạm Văn, cậu nói gì vậy.
Hồ Hiên trước giờ là người thế nào chẳng lẽ chúng tôi còn không biết." Trần Khương nhìn thấy người phía sau khóc liền tức giận quát.
"Cậu đây là bị mù rồi à, lại có thể nói ra những chuyện khốn nạn như thế." Lý Tương cũng tức giận muốn tiến lên nắm lấy cổ áo của Phạm Văn nhưng đã bị cậu ta né tránh.
"Đúng vậy, tôi mù nên mới bị cậu ta quay như chong chóng cả hai mươi năm..
Hồ Hiên tôi thực sự nhìn lầm cậu, cứ tưởng là cậu là một đóa bạch liên không mưu mô, nhưng thực ra từ khi bắt đầu cậu đã luôn tính kế tôi." Phạm Văn bật cười nói.
"Không có, tôi không có...!Cậu đang nói gì vậy tôi xem cậu là bạn sao cậu có thể nói tôi như vậy." Hồ Hiên hét lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn, khuôn mặt càng trở nên đáng thương, cả cơ thể lung lây giống như sắp sụp đổ.
"Đủ rồi." Phạm Văn quát: "Đừng có diễn ở trước mặt ôi nữa, cậu nói cậu không tính kế tôi, vậy ai là người luôn nói rằng anh tôi cùng cậu mới là một cặp, từ khi còn bé cậu luôn kêu tôi dẫn cậu về nhà sau đó cậu luôn quấn quýt lấy anh tôi làm đủ thứ trò nhưng không được anh tôi để ý liền chạy đến cáo trạng với tôi."
"Ai là người luôn nói luôn nói với tôi hai gia đình nếu có thể thân càng thêm thân thì tốt biết bao."
"Không...! Không chỉ như vậy, cậu luôn tỏ vẻ mình là người bị bắt nạt nhưng thật ra những người mà bị bọn tôi trả thù giúp cậu mới thực sự là những người bị cậu bắt nạt.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp, truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp , đọc truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp chương mới