Phạm Văn đi vào trong phòng, cậu ta là Power nên không thể tự tiện vào phòng của Support, nếu như có đi vào đều sẽ để cửa mở mà không đóng lại.
Cậu ta đi đến cạnh giường sau đó leo lên cầu thang, nhìn cục chăn bông nhô lên liền há miệng hét lớn:
"Anh dâu, thời gian không còn sớm nữa mau dậy đi."
Nguyễn Hàn Minh bị cậu hét đến lùng bùng lỗ tai, cậu tức giận mà qét chân đạp thẳng vào mặt cậu ta khiến cậu ta té xuống cầu thang, mông đập mạnh trên sàn tạo ra âm thanh lớn.
"Á." Phạm Văn bị bắt ngờ mà la nhỏ một tiếng, mông cậu ta ê ẩm: "Nguyễn Hàn Minh cậu quá đáng, tôi có lòng tốt qua kêu cậu mà cậu đối xử với tôi như vậy."
"Ai phiền cậu."Nguyễn Hàn Minh cũng buồn bực mà đáp lại: "Cậu tự đi đón người đi chứ, đến giờ tôi sẽ tự đến thôi."
"Không được.
Gia đình tôi ai cũng để ý đến cậu, không thể khiến họ buồn lòng." Phạm Văn quả quyết nói.
Cậu ta biết lần này bọn họ đến chắc chắn không phải thăm cậu, dù sao cậu cũng học ở đây ba năm rồi họ làm gì rảnh rỗi đến nổi năm nào cũng đến.
Chắc chắn lần này họ đến vì nhà có một đứa nhỏ tân sinh vừa mới nhập học là cậu đây, nếu như cậu không đi đón họ thì chắc chắn họ sẽ thất vọng lắm: "Hiện tại cậu cũng là một phần trong gia đình, không thể làm như vậy được."
Nguyễn Hàn Minh nghe cậu ta cầu nhầu liền cau mày, nhưng cậu cảm thấy cậu ta nói không phải không đúng.
Cho dù thời đại nào thì một khi kết hôn với nhau đều trở thành gia đình chung với nhau, dù hiện tại cậu cùng anh chỉ đính hôn nhưng anh đã nằm trong hộ khẩu của bọn họ rồi, là người nhà với nhau rồi nếu như lại cư xử lạnh nhạt như thế thì không thích hợp.
Nhưng rốt cuộc gia đình là gì, cậu không biết, phải đối xử với bọn họ như thế nào đây, từ khi có ký ức đến giờ cậu không biết rốt cuộc tình thương của người nhà là như thế nào.
Trong ký ức của nguyên chủ đã từng có nhưng cái từng có ấy lại chẳng bằng xự giằng xé khi mất đi vì vậy nó đã lấn át đi cái tình cảm gia đình hạnh phúc đó rồi.
"Hai cậu sao vậy." Đỗ Kỳ Khanh nghe tiếng động liền đi ra ngoài, lần này cậu ta đã lau khô người, nhìn Phạm Văn đang ngồi bệch trên sàn mà khó hiểu.
"Cậu ta đá vào mặt tôi, đau đau." Nghe thấy giọng nói của Đỗ Kỳ Khanh, Phạm văn bỗng xoay đầu hai mắt đầy ủy khuất mà làm nũng.
Đến khi giật mình cậu ta mới thấy xấu hổ không thôi, không hiểu sao mình lại làm như vậy trong vô thức rồi, cậu ta cúi đầu xuống, hai lỗ tai bắt đầu đỏ lên.
Đỗ Kỳ Khanh không nghĩ nhiều nghe cậu ta nói vậy liền đi lại gần, kéo mặt cậu ta lên nhìn dấu chân trên mặt liền không khỏi phì cười: "Rất đẹp."
Phạm Văn nghe vậy liền không khỏi đỏ bừng mặt, cậu ta vội vàng vùng vẫy đầu thoát khỏi bàn tay Đỗ Kỳ Khanh sau đó giả vờ xụ mặt nói: "Cậu cũng cười nhạo tôi."
"Không có." Đỗ Kỳ Khanh vô tội nói, sau đó ngẩng đầu nhìn lên giường trên thì bắt gặp ánh mắt thâm thúy của cậu.
Nguyễn Hàn Minh đã ngồi dậy khi nhìn hai người bên dưới hỗ động, ánh mắt cậu thâm thúy nhìn hai người sau đó khẽ đưa tinh thần lực rà xoát cả hai.
Cậu cảm thấy hình như mình biết được bí mật nào đó rồi, chẳng lẽ người của thế giới này sẽ không tự chủ được mình khi gặp một Support có lực tinh thần cao.
Không hình như không phải như vậy, nếu như thế thì thế giới này sẽ loạn.
Tối nay về cậu phải hỏi anh mới được.
"Anh...!Anh dâu, cậu nhìn gì thế." Phạm Văn cũng cảm nhận được tầm mắt của cậu nên lắp bắp hỏi.
"Không có gì, hai người chờ tôi chút." Nguyễn Hàn Minh híp mắt cười rồi nhảy xuống đất.
Cậu đi đến tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm.
Hai người ở trong phòng vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu, ánh mắt của cậu khiến bọn họ cảm thấy bất an giống như cậu đang tính toán gì đó sau lưng bọn họ.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà Phạm Văn không còn ngại ngùng như khi nãy nữa, cậu ta đứng dậy rồi đi ra ngoài: "Tôi đứng bên ngoài đợi hai người."
"Được." Đỗ Kỳ Khanh gật đầu.
May mắn hiện tại cả khu ký túc xá tầng ba chỉ còn lác đác vài học sinh nếu không tiếng động của bọn họ khi nãy liền kéo đến một nhóm người hóng hớt.
Dù sao mỗi hành động của Nguyễn Hàn Minh đều bị hầu như cả trường này soi mói.
Nguyễn Hàn Minh sửa soạn xong mới đi ra ngoài, nhìn thấy Đỗ Kỳ Khanh ngồi trên giường chờ cậu thì gật đầu nói: "Đi thôi."
Hai người rời khỏi phòng sau đó cùng Phạm Văn rời khỏi ký túc xá đi thẳng đến cổng trường.
May mắn thay nhà Phạm gia khá xa trường học, hôm nay bên ngoài cũng rất đông xe nên dù bọn họ đã tốn khá nhiều thời gian để có thể ra đến cổng trường thì người của Phạm gia vẫn chưa chạy đến.
Bên ngoài cổng trường khá đông đúc, rất nhiều học sinh đều đang đứng bên này để chờ phụ huynh của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp, truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp , đọc truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp chương mới