Nguyễn Hàn Minh hai mắt nhìn ba người Đăng Quan khóe miệng khẽ cong lên đầy thích thú, chỉ cần nhìn thôi cậu đã đoán được bọn họ định làm gì trong tình cảnh này.
Bởi vì đoán được mà cậu cảm thấy thật thích thú với bọn họ.
Con người ai chẳng sợ chết nhưng đứng trước cái chết vẫn có thể khiến cho kẻ địch không thể thoát được vòng vây mới là cái chết đúng nghĩa.
Cuộc sống chưa bao giờ là công bằng, càng không nói đến một nơi giống như thế giới xem trong kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu như thế giới này.
Để có thể sống sót thứ mà những con người yếu ớt cần phải làm chính là dám đương đầu với mạo hiểm.
Đương đầu với cái chết không phải là buông tay cũng không phải là khiến mình thật sự chết đi mà là khiến cho nỗi sợ hãi về cái chết hoàn toàn tỉnh lặng.
Con người luôn là loài có trí tuệ biến những thứ không thể thành có thể biến con đường chết phía trước thành con đường sống biến một nơi như địa ngục trở thành con đường hoa đầy rực rỡ.
Thứ Nguyễn Hàn Minh nhìn vào trong mắt không phải sức mạnh của bọn họ cũng chẳng phải tiền tài danh vọng mà thứ cậu muốn nhìn thấy chính là một con đường sống nở đầy hoa, chỉ cần bước đi theo con đường đó thì cho dù có là người tàn phế cũng có thể kiêu ngạo ngẩn cao đầu với thế nhân.
Từng là một vũng bùng cậu hiểu rất rõ những người giống như cậu đã trải qua những thứ gì, tuy hiểu rõ nhưng cậu không có sự đồng cảm với những thứ đó.
Không phải cậu không có sự đồng cảm mà bởi vì thế giới cậu từng sinh sống không cho phép cậu làm như vậy, sự đồng cảm, sự giúp đỡ chỉ khiến người khác xem cậu như một thằng hề nhảy nhót, có rất nhiều người mong chờ sự cứu giúp từ người khác mà chẳng muốn động đậy tay chân.
Cậu không chán ghét những người như thế nhưng cậu cũng sẽ không vươn tay về phía họ.
Con đường tràn ngập trong gai phía trước sẽ không biến mất nếu như chỉ chông chờ vào người khác, bất kỳ ai cũng chỉ giúp một hoặc hai lần không ai sẽ giúp bạn cả đời.
Nguyễn Hàn Minh biết rất rõ cũng chiêm ngưỡng rất rõ cái phứt tạp của thế giới mà cậu đã sinh sống, bởi vì hiểu rõ nên mới tạo ra một con người tùy hứng điêu ngoa không xem bất cứ thứ gì vào trong mắt như cậu đây.
Cậu tự nhận bản tính mình không thề có hai chữ hiền lành nhưng cậu sẽ không vô duyên vô cớ muốn mạng của người khác, sinh mạng đối với cậu chính là thứ rất tốt nhưng cậu cũng không quỳ trọng nó.
Đúng vậy cậu nhìn người khác không nhìn sinh mệnh của họ cũng sẽ không quý trọng bất kỳ sinh mệnh nào trước mắt cậu, cậu có thể thản nhiên nhìn người khác chết dần chết mòn.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp, truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp , đọc truyện Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp full , Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp chương mới