Ngoại trừ hàng đầu tiên được viết bằng mực nước màu đen, còn lại có lẽ được thêm vào sau bằng mực nước màu đỏ.
Nét chữ xinh đẹp ấy dường như chứa đầy tình cảm nồng nhiệt của cậu thiếu niên khi đó, là nụ hoa sơn trà chớm nở, là đóa sen duyên dáng yêu kiều.
Những tình cảm không thể nào thổ lộ, đành phải hóa thành văn chương viết vào đất trời nho nhỏ này.
Đây là thế giới của thiếu niên, là bầu trời, là toàn bộ thế giới của cậu.
Cuốn sổ trên tay như trở nên nóng bỏng, đốt cháy tay của tôi.
Tôi cố nhịn cảm giác bỏng rát này rồi phí hết sức lực lật một tờ khác, tôi run rẩy xốc tấm màn che cuối cùng của thiếu niên tên là A Lăng lên.
Ngày tháng rất mơ hồ, tôi tạm đặt nó là số một.
《1》
Hôm nay mặt trời rất lớn, trong lớp có một học sinh vừa chuyển đến, không chỉ trắng mà còn cao gầy nữa. Tôi vừa nhìn đã thấy cậu ấy rồi.
Chủ nhiệm lớp nói ông mong các bạn học khác sẽ quan tâm đến cậu ấy vì đây là bạn học mới.
Là lớp trưởng nên đương nhiên tôi là người đầu tiên đồng ý, thừa dịp bạn cùng bàn bị ốm không đi học, tôi vỗ bàn kế bên chờ mong giáo viên sẽ xếp cậu ấy ngồi cạnh mình.
He he, thật tình cờ, giáo viên đã đồng ý.
Đây có lẽ là duyên phận trong truyền thuyết, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!
Sau đó tôi biết được tên cậu ấy, nghe thật là hay, từ xưa đến nay tôi không biết thì ra nam sinh còn có thể có một cái tên êm tai như vậy.
Cậu ấy tên là Thẩm Tuy Chu.
Là Thẩm trong trầm bác tuyệt lệ, cũng là Thẩm trong thẩm yêu phan tấn*.
*Trẩm bác tuyệt lệ: Văn chương hàm nghĩa, ngôn từ mỹ miều. Thẩm yêu phan tấn: Chỉ thân hình gầy guộc nhợt nhạt của một người đàn ông.
Là Tuy trong vũ quá tuy giang túc ải thu.
Là Chu trong chu khinh phong sắc hảo.
Cũng giống như tên của mình, bạn học Thẩm là một người rất lạnh nhạt, mấy lần tôi muốn bắt chuyện nhưng đều bị sự thờ ơ ấy chặn lại.
Nhưng tôi không nhụt chí đâu, tôi muốn làm bạn với cậu ấy, bạn tốt.
Một ngày nào đó tôi sẽ làm được!
Tôi ngơ ngác xem hết những câu chữ này, xưa nay tôi không hề biết khi còn trẻ mình lại là một người phấn chấn và tràn đầy nhiệt huyết đến thế.
Nhìn xuyên qua trang giấy mỏng manh, tôi đang nghĩ về giương mặt của cậu thiếu niên tên A Lăng kia.
Tôi nghĩ, hẳn cậu ấy đang mỉm cười khi viết trang nhật ký này, nói không chừng gương mặt còn đỏ bừng lên vì vui sướng ấy chứ.
Tôi lắc đầu, cười nhạo một tiếng.
Tôi nhận ra mình rất có năng lực, có thể biến bạn học Thẩm thành Thẩm tiên sinh.
《2》
Oa, chớp mắt mà thời gian đã qua nhanh vậy rồi.
Một tuần trôi qua, rốt cuộc tôi đã có thể làm bạn với bạn học Thẩm, mặc dù bạn cùng bàn oán trách tôi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của bạn học Thẩm thì mặt cô nàng cũng đỏ bừng lên, ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!