Lộ Phong cũng không gấp, nói xong thì để lại không gian cho Nguyễn Văn Văn suy nghĩ.
Anh xoay người đi tới phòng cất quần áo và thay quần áo ở nhà, sau đó trở lại phòng ngủ.
Nguyễn Văn Văn khẽ thò đầu ra khỏi khe chăn, trong chăn quá ngộp, cô sắp không thở nổi nữa.
Lúc Lộ Phong bước vào thì thấy cô giống con cá nhỏ há mồm thở hổn hển, mái tóc rối bù bết vào mặt, gương mặt đỏ ửng, ánh đèn chiếu xuống lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đôi mắt cô vốn đã to, lúc này nhìn vào chỉ thấy ngập nước giống như một hồ nước suối.
Màu sắc đôi môi càng thêm đậm, tươi đẹp ướt át.
Lộ Phong nhớ tới cảnh tượng hôn môi vừa nãy làm cho cổ họng hơi ngứa, yết hầu nhô lên hơi lăn nhẹ, bước tới gần.
Nguyễn Văn Văn vừa muốn chui vào lại thì bị anh nắm lấy cánh tay, kéo một cái nhẹ nhàng khiến cô ra khỏi chăn.
Cô không muốn để cho anh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ bây giờ, lập tức nhào vào trong lòng và thuận tay che kín mắt anh, nũng nịu nói: “Không được nhìn.
”Lộ Phong không kéo ra tay cô mà ôm chặt lấy vòng eo kia, lặp lại lời nói ban nãy: “Muốn xem phim hay là muốn xem trang sức hả?”Nguyễn Văn Văn lựa chọn xem phim, dù sao trang sức cũng sẽ không chạy: “Em muốn xem phim.
”Lộ Phong: “Được.
”Giây tiếp theo anh ôm ngang cô lên, chỗ bọn họ đang ở là tầng 3 có rạp chiếu phim, lúc trước làm theo sở thích của Nguyễn Văn Văn.
Nhưng mà hai người chưa bao giờ cùng nhau xem phim, đây là lần đầu tiên của bọn họ.
Lộ Phong ôm Nguyễn Văn Văn lên tầng, trước khi lên còn dặn thím Chu chuẩn bị một vài đồ ăn thức uống.
Hai người ngồi xuống không bao lâu thì thím Chu bưng đồ uống và trái cây lên, sau khi vào cửa thì sửng sốt lúc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Sau khi đặt đồ xuống thì lui ra ngoài, vì sợ quấy rầy đến bọn họ nên động tác đóng cửa rất cẩn thận.
Nguyễn Văn Văn không biết sự dao động trong lòng của thím Chu, cô đang ngồi trên đùi của Lộ Phong, há mồm chờ anh bón cho.
Thật ra Lộ Phong không ngờ tới cách xem phim là như thế này nên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tay bóp chặt vòng eo của cô, ra vẻ muốn đặt cô ngồi qua ghế bên cạnh.
Nguyễn Văn Văn ôm cổ anh rồi nũng nịu nói: “Em muốn ngồi trên đùi của anh xem.
”Nếu là trước kia thì Lộ Phong chắc chắn sẽ quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, còn sẽ nói: Em điên rồi.
Nhưng lúc này Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, bác sĩ nói phải làm theo ý của cô, không thể khiến cô có dao động cảm xúc quá lớn, như vậy càng không tốt cho việc hồi phục sức khoẻ của cô.
Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, anh đã thỏa hiệp.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ, truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ , đọc truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ full , Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ full , Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ chương mới