“Có phải anh quên gì không?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, tốt bụng nhắc nhở, lông mi hơi run rẩy, trong lòng nói mau ôm em, hôn em, go.
Lộ Phong nhìn chứng nhận quyền sở hữu tài sản, dường như nhớ ra điều gì: “Ừ, anh quên thật rồi.
”Nguyễn Văn Văn: Vậy mới đúng chứ, nhanh, đến đi.
Cô ngẩng đầu chậm rãi nhắm mắt, yên lặng đợi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, sắc mặt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra con nai nhỏ trong lồng ngực đã chạy loạn lên rồi.
Miệng hơi khô khốc, cô chầm chậm nuốt nước bọt.
Lộ Phong không hiểu, cúi người sáp đến gần, dáng người anh cao lớn vừa khéo chắn ánh nắng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy có một bóng đen phủ xuống.
Trái tim bất giác đập nhanh.
Hai tay đặt bên người vô thức nắm chặt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
Sắp chết mất thôi.
Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Cô chu môi.
Ánh mắt Lộ Phong nhìn từ đôi mắt đang nhắm đến đôi môi đang chu ra của cô, động tác chu môi này rõ ràng là đang muốn anh hôn, anh ngây người, vô cùng nghi ngờ.
Cô muốn làm gì?Nguyễn Văn Văn có thể làm gì, cô chỉ muốn một nụ hôn nồng nàn thôi mà.
Sợ mình chưa thể hiện rõ ràng, cô còn nhân cơ hội này kiễng chân, chủ động nghênh đón.
Môi hai người càng ngày càng gần.
Lại gần thêm chút nữa.
Hô hấp hòa vào nhau, hơi thở nóng bỏng tràn ngập bốn phía.
Nguyễn Văn Văn hơi hoang mang, dường như mỗi lần hôn anh cô đều lo lắng một cách khó hiểu, có lẽ là vì cô đã yêu thầm quá lâu chăng.
Lúc cô đang nghĩ lung tung, có một thứ gì đó đặt lên trán cô, mềm mại ẩm ướt, còn có hương thơm, hình như là khăn ướt cô đặt trên bàn trang điểm.
Cô nhăn mũi ngửi, mùi hương rất thanh mát, đúng là khăn ướt của cô.
Khăn ướt sao?Lau sao?Cô còn chưa mở mắt, đã có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được rồi.
”Nguyễn Văn Văn mở mắt, vẻ mặt cô mờ mịt, thầm nghĩ: ‘Cái gì được rồi? Được cái gì rồi?’Còn chưa hôn mà.
“Anh không đến sao?” Cô hỏi“Sao cơ, lau sạch rồi.
” Lộ Phong lắc lắc tờ khăn ướt.
Nguyễn Văn Văn: “! ”Cô muốn anh hôn cô, anh lau trán cô làm gì.
Cô vẫn đấu tranh đến cùng: “Như vậy là xong rồi à?”Lộ Phong nhìn đồng hồ: “Ừ, nên đi ăn tối thôi.
”“! ” Sắc mặt Nguyễn Văn Văn lập tức thay đổi, hai chân chạm đất, trưng ra vẻ mặt anh đúng là không biết lãng mạn.
Một giây sau, cô nhắc nhở anh: “Anh thích đảo nghỉ dưỡng không?”Lộ Phong gật đầu: “Không tồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ, truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ , đọc truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ full , Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ full , Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ chương mới