Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Văn Văn trở nên buồn bã, chân mày nhíu lại, hàng mi run rẩy, môi cũng mím lại, khóe miệng rủ xuống, giống như bị Lộ Phong bỏ rơi vậy.
Người mình thích lâu như thế bây giờ lại nói vậy, hu hu, buồn quá đi.
Trong lúc đối mặt với anh, cô suy nghĩ rất nhiều, lỡ như Lộ Phong nói không thích cô thì cô phải làm thế nào?Hoặc là, nếu anh thừa nhận, cô phải làm thế nào?Nghiêm trọng thêm chút nữa, anh muốn chia tay cô, vậy lại nên làm thế nào đây?Nghĩ đến khả năng cuối cùng, tim cô như muốn vỡ nát, buồn và thất vọng, là kiểu hô hấp nhân tạo cũng không cứu sống được.
Lồng ngực truyền đến cơn đau như bị kim đâm vào, lại cứ như có kiến đang gặm nhấm, không phải là một con kiến, mà là kiểu có rất nhiều, đau đến nỗi co rút.
Nguyễn Văn Văn không có tâm trạng đối mặt với câu trả lời của anh, chầm chậm cúi đầu xuống, cánh tay chống trên bàn làm việc, cẩn thận dè dặt trượt xuống, trước tiên là chân trái chạm đất, sau đó là chân phải, cũng không biết là cố ý hay thế nào, lúc chân hạ xuống đã giẫm lên trên giày da của anh.
Giẫm gần mười giây.
Sau đó cô cúi đầu, không nói lời nào, bước đi về phía trước.
Dáng vẻ cô đơn đó như được phủ lớp ánh sáng mờ mịt, nhìn vào khiến người ta vừa mơ màng lại hơi đau lòng.
Vừa đi vừa khụt khịt mũi, cảm giác uất ức càng thêm nặng nề, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lộ Phong xấu xa, Lộ Phong thối, đồ cún thối, xấu xa, bại hoại,! ”Cũng không biết Lộ Phong đi đến phía sau cô từ khi nào, nghiêng người về phía trước, khẽ vươn đầu ra, tiến đến gần hỏi: “Em nói cái gì vậy?”Nguyễn Văn Văn còn đang chìm đắm trong đau buồn, không ý thức được ai đang nói chuyện với mình, buột miệng thốt ra: “Mắng tên xấu xa kìa.
”Lộ Phong khựng lại, hàng lông mày hơi nhíu, đưa tay nắm cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo người trở lại, giọng nói rõ ràng từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Nói cái gì, đồ xấu xa, hửm?”Giọng nói lọt vào trong tai Nguyễn Văn Văn, khiến đầu óc Nguyễn Văn Văn như có pháo hoa vừa nổ tung bùm một tiếng.
Đợi đã.
Cô vừa nói cái gì vậy?Đồ xấu xa?Anh là đồ xấu xa, vậy cô là cái gì? Vợ của đồ xấu xa, đồ chết tiệt?!Cô không thèm.
“Hửm? Sao lại không nói chuyện?” Lộ Phong kéo người đến trước mặt, dáng người Nguyễn Văn Văn nhỏ nhắn, đầu cao đúng đến cằm anh, chỉ cần anh hơi cúi đầu là có thể hôn vào trán cô.
Nhận thức này khiến trong lòng anh đột nhiên vui mừng, giọng điệu khi nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều, giải thích nói: “Không có ai.
”Nguyễn Văn Văn còn đang chìm đắm trong đau buồn, đầu óc hoạt động cũng chậm: “Cái gì không có ai?”“Chưa từng luyện với ai.
” Lộ Phong vừa nói vừa đẩy cằm cô lên.
Nguyễn Văn Văn đón lấy tầm mắt của anh, có một khoảnh khắc sững sờ: “Thật, thật sao?”Câu hỏi này rất nghiêm trọng, cô không chấp nhận được việc người mình thích làm việc gì đó với người phụ nữ khác.
“Đương nhiên.
” Lộ Phong bị mắc bệnh sạch sẽ nặng, không phải phụ nữ nào cũng có thể đến gần, năm đó trước khi quen biết với Nguyễn Văn Văn, người lớn nhà họ Lộ cũng từng giới thiệu một vài người phụ nữ cho anh nhưng anh ngay cả gặp cũng không.
Anh là tổng tài bá đạo lạnh lùng nổi danh.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ, truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ , đọc truyện Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ full , Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ full , Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ chương mới