Không bao lâu sau, đã có một cô gái đưa tới một chiếc váy lụa màu trắng.
Chỉ sợ ở nhiều thêm một giây nên sau khi cô ấy đặt xuống đã thất tha thất thểu chạy đi.
Những người khác đi qua phòng của chúng tôi, có người không cẩn thận bắt gặp ánh mắt của tôi thì giống như thấy quỷ mà rời tầm mắt đi ngay lập tức.
Tôi đi qua, hài lòng nhìn chiếc váy có chất vải bình thường hơn nhiều này, đưa đến trước Tiểu An ướm chút rồi nói: “Khá hợp với cô đấy.”
Tiểu An lo lắng nhìn tôi, hỏi: "Chúng ta thật sự sẽ bị bán cho nhân vật lớn kia sao?"
Tôi nắm lấy tay cô ấy, an ủi: "Cô yên tâm, có tôi ở đây sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu."
Hơn nữa, tôi còn rất mong đợi nữa cơ.
Nhân vật lớn của miền bắc Myanmar, oán nợ cõng trên người chắc hẳn rất lớn nhỉ?
Vậy linh hồn của bọn họ, chắc chắn cũng rất ngon.
- ------
Tất cả mọi người đều sợ tôi như sợ yêu quái, chỉ có tên ngốc Lý Ngũ là vẫn gào thét ở trước mặt tôi.
Ngày hội đấu giá, hắn sai khiến đàn em nhét chúng tôi vào hai thùng thủy tinh trong suốt, chia ra đặt ở hai bục triển lãm, cùng với ánh sáng làm bầu không khí rất đầy đủ.
Tiểu An giống như một thiên sứ thuần khiết không tì vết.
Còn biểu cảm như cười như không ẩn hiện trong bóng tối của tôi thì giống một ác quỷ rình mò bọn họ.
"Các vị nhìn xem, lần này hàng chúng tôi trưng bày mặc dù chỉ có hai người nhưng đều là cực phẩm cả."
Người phía dưới nhìn thấy Tiểu An, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa kích động, xen lẫn cả ham m.uốn hủy diệt không thể chờ đợi thêm nữa.
Đợi đến khi tôi được trưng ra, hiện trường ồn ào vừa rồi ngay lập tức trở nên im lặng.
Có người bắt đầu nhỏ tiếng thì thầm:
"Trang phục này... quả thực là dựa theo sở thích của vị kia."