Qua một lúc, Thanh Nhân thiếp đi trong lòng hắn, chìm vào cơn mộng say.
Du Thành Nghĩa nhẹ nhàng đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cho anh.
Hắn chưa định rời đi, ngồi lại chăm chú nhìn anh một chút.
Người đàn ông vừa khóc một trận mưa sấm trước mặt này đang khoác một lớp vỏ bọc mạnh mẽ kiên định, thật ra nội tâm vô cùng mỏng manh.
Giống như một chiếc gương với bề mặt cứng rắn được dựng đứng thẳng, cố đập phá cỡ nào cũng không lay động.
Thế nhưng khi đẩy nhẹ chiếc gương, nó ngã xuống liền vỡ vụn tan nát.
Đó chính là con người của Thanh Nhân.
Nếu như không tiếp xúc nhiều với anh, người ta sẽ cho rằng anh là một người bảo thủ khó tính, khó gần.
Nhưng khi qua lại tiếp xúc nhiều năm mới thấy, anh là một người vô cùng ấm áp, dễ chịu.
Có lẽ vì Du Thành Nghĩa là kẻ thù của anh, đã gây mất thiện cảm từ lúc ban đầu gặp mặt.
Cho nên trong mắt Thanh Nhân hắn chính là một tên sát nhân khốn nạn đã cướp đi mạng sống của người mà anh yêu nhất trên đời này.
Anh oán hận hắn, gặp mặt đã muốn giơ vuốt cấu xé hắn.
Thanh Nhân đã nhắm đôi mắt yên giấc ngủ, nhưng giọt lệ nơi khóe mi vẫn không ngưng tuôn chảy.
Chắc là đang mơ thấy cơn ác mộng, nhìn thấy Phong Tình bị hắn giết hại trước mặt anh.
Du Thành Nghĩa khẽ giơ tay quệt nhẹ nước mắt của anh.
Rồi hắn đứng dậy rời đi.
Căn nhà này dù trên lầu hay dưới lầu đều có cảm giác âm u kỳ lạ.
Mặc dù ngôi nhà rất sạch sẽ, không hề có thứ gì dơ bẩn, thế nhưng vẫn phát ra không khí u ám đến đáng sợ.
Du Thành Nghĩa bước xuống cầu thang gỗ lâu năm phát ra âm thanh cọt kẹt, nghe mà khó chịu.
Vừa xuống bậc cuối cùng, bỗng dừng lại không đi tiếp nữa.
Có một thứ mà hắn bỗng chú ý đến.
Là căn phòng cạnh cầu thang đang hé mở, hất ra thứ ánh sáng đỏ chót mờ ảo.
Khi nãy lúc đưa Thanh Nhân lên phòng hình như hắn có đi qua căn phòng này.
Nhưng lúc đó cửa phòng vẫn đóng, không có mở.
Là ai mở nhỉ?
Gió thổi sao?
Nhưng cửa sổ đã đóng kín, cửa ra vào cũng khóa, không thể nào mà gió thổi được.
Vậy đã có thứ gì tác động mở cửa?
"Hừ".
Du Thành Nghĩa là đại nam nhân không sợ trời, không sợ đất.
Chẳng ai dám động đến hắn, mấy thứ tâm linh vớ vẩn này dọa được hắn chắc?
Hắn nhấc bước, đi gần đến cửa phòng bỗng khựng lại.
Lúc này hơn nửa đêm, cũng cỡ tầm một giờ sáng.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tự mình tạo ra âm thanh nhỏ cũng rất dễ dọa chính mình.
Tuy miệng nói chả sợ bố con thằng nào, thế nhưng vẫn có một chút sợ ma khi ở cái nơi âm khí lởn vởn này.
Du Thành Nghĩa cũng tự hỏi, sao Thanh Nhân không bán căn nhà này luôn cho hắn đi, rồi đi chỗ sáng sủa ấm cúng khác ở.
Sống ở cái nhà này lâu ngày sớm muộn cũng mất hết dương khí mà bệnh chết, khỏi cần hắn ra tay.
Bây giờ không phải lúc sợ ma mà lủi lại ở cái nhà này đến sáng, hắn không rảnh.
Đã là một quân tử thì chả có gì phải sợ hãi, ma quỷ càng không.
Nếu đã nghênh đời, bất cần thì dù bây giờ Phong Tình có hiện hồn về đòi mạng giết hắn thì hắn sẽ chiến đấu.
Du Thành Nghĩa bình tĩnh một mạch đi qua cánh cửa.
Không biết có thứ vô hình gì đã níu chân hắn lại.
Dừng ngay trước cửa, hắn vô tình lia mắt nhìn vào trong.
Đột nhiên giật mình.
"Chỉ, chỉ là phòng thờ thôi mà".
Tự chấn an.
Khi nãy khi nhìn vào bên trong di ảnh, hắn bị ảo giác nhìn thấy đôi mắt của Phong Tình đột ngột đỏ ngầu như sắp chảy máu đang trừng hắn lom lom.
Nhưng chớp mắt nhìn lại chỉ là bức di ảnh bình thường.
Mịa nó!
Sợ quá hóa giận, hắn mắng thầm trong bụng.
Du Thành Nghĩa bước ra ngoài hẻm, lên xe lái đi về trụ sở Ngũ Hoa Xà.
Trong văn phòng của Du Thành Nghĩa.
Tạ Minh tựa lưng trên sofa hưởng thức trà dâu, liếc mắt sang Ryan, nói: "Uống đến ly thứ hai mươi chín tôi cảm thấy loại trà này không quá ngọt như ban đầu uống.
Sau khi bàn xong công việc anh có thể dẫn tôi đến nơi sản xuất trà này được không? Tôi muốn mua".
Hắn ta nữa đùa nữa thật, Ryan điềm tĩnh không nóng không lạnh, đáp: "Loại trà dâu này của công ty chúng tôi sản xuất, Du tổng cũng rất thích loại trà này, cậu ấy rất thích cái ngọt thanh trong trà".
"Ồ, vậy sao? Có thể chuyển cho tôi tám trăm thùng hàng loại trà này được không?".
Hắn ta nháy mắt ghẹo Ryan.
Ryan: "..........".
Tạ Minh đặt tách trà xuống, nhìn vào điện thoại: "Đã một tiếng rồi sao tôi vẫn chưa thấy Du Thành Nghĩa đến vậy? Không phải bây giờ cậu ta đang chơi đ* đấy chứ?".
Ryan cảm thấy Tạ Minh nói đùa quá lố, anh ta không thích việc bất kỳ kẻ nào nói xấu xúc phạm đến Du tổng của anh ta.
Đôi mắt sắc lạnh trừng Tạ Minh.
Tạ Minh phì cười, nhảy qua bên cạnh Ryan, ôm lấy eo anh ta mà véo má anh ta một cái: "Làm gì mà anh căng thế, tôi nói không đúng hay gì?".
Ryan đang nhẫn nhịn, anh ta không muốn đối tác này lật tung bỏ đi, đến khi Du Thành Nghĩa quay về mọi chuyện rối nùi thì anh ta không biết phải chịu trách nhiệm thế nào.
Đành giả vờ bình tĩnh, cố gắng chịu đựng cái tên Tạ Minh này.
Tạ Minh thấy Ryan không phản ứng gì, bắt đầu chòng ghẹo anh ta.
Hắn ta nắm cằm Ryan, ép anh ta phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Hay trong lúc chờ Du tổng của anh thì chúng ta chơi một trò chơi đi".
Ryan tặc lưỡi gạt tay hắn ta khỏi cằm mình, ánh mắt nhìn đi chỗ khác: "Tôi không hứng thú để chơi".
"Sao anh khô khan quá vậy, chơi với tôi cũng không được à".
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Muốn Anh Cười tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Muốn Anh Cười, truyện Tôi Muốn Anh Cười , đọc truyện Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười chương mới