Không để Thanh Nhân phản ứng, hắn liền vách anh lên vai đi ra ngoài.
Thanh Nhân tròn mắt, vùng vẫy.
Ra trước sảnh biết bao con mắt dõi theo, nhưng bọn họ không dám nhìn quá hai giây, vì sợ Du tổng chó điên này sẽ đâm họ ngay tức khắc.
"Cái tên điên này! Mau thả ra!".
Ném anh lên xe, hắn giật lấy cà vạt của anh liền dùng nó siết chặt tay anh.
Nắm cằm anh, hắn hơi cong môi nở ra nụ cười quái ác, nói: "Ngoan ngoãn đi, tôi sẽ dịu dàng với anh".
Thanh Nhân lườm hắn: "........".
Khách sạn năm sao gần đó.
"Đau!".
Thanh Nhân nhăn mặt vì Du Thành Nghĩa thô bạo lôi anh vào phòng.
Ném anh lên giường, hắn leo lên cởi bỏ cà vạt thắt tay anh.
Thanh Nhân nhân cơ hội đó mạnh tay đẩy hắn ra, nhảy bật khỏi giường với tay lấy gạt tàn thuốc trên bàn: "Cậu đừng có động vào tôi, nếu không đừng trách ở đây có án mạng!".
Nhìn bộ dạng tức giận của Thanh Nhân, Du Thành Nghĩa không nhịn được cười.
Hắn bước đến, chân anh thụt lùi về sau, hết đường lui lưng liền chạm mặt cửa kính dẫn ra ban công.
Trong chớp nhoáng Du Thành Nghĩa bắt được bàn tay đang cầm gạt tàn thuốc.
Lộp bộp!
Gạt tàn rơi xuống đất.
Hắn kiềm hai tay anh trên tường: "Ha, anh có lá gan đó để gi3t chết tôi sao?".
Mèo đương nhiên sẽ sợ chó, Thanh Nhân không ngoại lệ.
Tuy mạnh miệng mắng hắn, thâm tâm quyết trả thù, nhưng khi đối mặt với hắn, anh có cảm giác chính mình sẽ bị tên điên này xé xác trước khi anh giết được hắn.
Thanh Nhân né đi ánh mắt của hắn, giọng điệu bỗng thay đổi: "Du tổng, cậu có thể buông tôi ra được không? Cậu muốn gì thì cứ nói, đừng có làm hành động như vậy".
Nhếch mép, Du Thành Nghĩa bóp cằm anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh có chắc tôi muốn gì anh sẽ làm cho tôi không?".
Cằm hơi đau, Thanh Nhân khẽ th ở dốc, nói: "Đúng vậy, cậu muốn gì tôi cũng làm hết".
"Ồ".
Du Thành Nghĩa đăm chiêu, bộ dạng nham hiểm: "Tôi muốn l@m tình với anh".
Thanh Nhân bàng hoàng: "?!".
Sầm mặt, anh không nói nên lời.
Du Thành Nghĩa tặng lên cần cổ anh vết hôn, để lại dấu răng sâu sắc.
Thanh Nhân đau đớn r3n rỉ: "Ư...".
Tay hắn từ cằm vuốt qua cổ, dần mò đến cúc áo sơ mi, nhẹ nhàng mở ra vài cúc khiến bờ ngực anh lộ phanh.
Hắn thì thào bên tai anh: "Không nói gì nghĩa là đồng ý, anh ngoan đi tôi sẽ nhẹ nhàng với anh".
Thanh Nhân cự quậy: "Không muốn!".
Du Thành Nghĩa liền trấn áp anh bằng nụ hôn hoang dã của hắn.
Thanh Nhân quyết cự tuyệt, Du Thành Nghĩa càng mạnh bạo.
Thân thể này chỉ trao đúng một người, nơi sâu lắng ấm áp bên dưới chỉ dành cho Phong Tình.
Kẻ khác đừng hòng mơ tưởng.
Là kẻ thù càng không thể!
Thình thịch.
Trong cơn tức giận lẫn hoảng hốt, tim anh khẽ rung lên một nhịp.
Anh ghét nụ hôn này, nó làm anh nghẹt thở.
Sức đã bị chiếc lưỡi nóng hỏi quấn lấy, khí lực bị cuốn m*t đi hết, cơ thể mềm nhũng.
Du Thành Nghĩa cởi chiếc áo khoác da của hắn ném ra đất một bên, áo vest ngoài của Thanh Nhân trượt xuống.
Du Thành Nghĩa quăng anh lên giường, tiếp tục đêm tình mặn nồng mà hôm trước hắn bỏ lỡ.
Hắn kéo chiếc áo sơ mi của anh, để lộ bả vai ửng hồng, dứt khoát cắn xuống.
Thanh Nhân cắn răng vì cơn đau bất chợt kéo đến.
Anh thầm rủa hắn là con chó thích cắn người, từ nãy đến giờ trên người anh đều đã bị con chó này cắn đến đỏ đến tím.
Đôi tay Thanh Nhân hằn gân xanh run lên, cố đẩy hắn ra.
Nhưng người đàn ông này vừa nặng, dáng người lại cao lớn, so với anh là quá sức.
Tay hắn vừa mò vào trong áo anh, Thanh Nhân liền la lên: "Dừng lại!".
Du Thành Nghĩa ngưng động tác, ngẩng đầu nhìn anh: "Chưa vào món chính mà sao dừng lại được?".
Hít sâu rồi khẽ khàng thở, Thanh Nhân trừng to đôi mắt đỏ hoe bên mi lườm hắn.
Đôi môi mấp máy, giây sau khi nhịp thở ổn định, anh nhếch mép trào phúng: "Tôi là đàn ông, cậu bị bệnh à?".
Du Thành Nghĩa nhướng mày: "Anh là đàn ông rồi làm sao?".
Hắn cầm bàn tay anh, nhẹ nhàng cắn m*t, nói: "Tôi biết anh nói gì, nói tôi đồng tính ư? Thế còn anh thì sao? Giả vờ thanh cao làm gì? Chẳng phải anh mới chính là tên gay b3nh hoạn dụ dỗ tôi đó sao?".
Bị lời nói đâm thọt làm cho Thanh Nhân tức lên: "Tại sao tôi lại phải dụ dỗ thằng chó điên b3nh hoạn như cậu?!".
Ngay tức khắc Du Thành Nghĩa đen mặt bóp mạnh lấy cằm anh: "Anh nên biết trên dưới đi, dám cả gan gọi tôi là thằng chó điên b3nh hoạn?!".
Bộ không phải hay gì? Nói đúng quá mà.
Thanh Nhân định thọt lại cho hắn biết anh không dễ bắt nạt, Du Thành Nghĩa đã chặn họng trước: "Hừ, có phải cái lỗ của anh bị thằng nhãi Phong Tình chơi nát rồi nên không dám cho tôi xem hử?".
Thịch.
Nhắc đến Phong Tình, Thanh Nhân bỗng đơ người.
Không phản kháng kẻ vừa mỉa mai đâm chọt anh.
Du Thành Nghĩa nhếch mép đắc ý, hắn lại bồi thêm mấy câu: "Tôi nói đúng rồi chứ gì? Nát rồi dù có dạng rộng cho những tên khác bên ngoài thì chúng cũng chả thèm đâu.
Tôi cũng chả thèm thuồng gì cái lỗ nát đó của anh, chỉ là cảm thấy anh khiến tôi có hứng thú nên muốn thử.
Hừ, có phải lúc trước đó nữa, anh đã trải qua biết bao cái cây rồi mới đến cái cây của Phong Tình không?".
"ĐỦ RỒI!".
Thanh Nhân hét lên.
"?!".
Du Thành Nghĩa bất ngờ, bỗng chú ý đến đôi mắt hoe đỏ của anh đang nhỏ ra từng giọt lệ.
Hắn khẽ rút lại bàn tay đang bóp cằm anh.
Đây là lần thứ ba Thanh Nhân khóc trước mặt hắn, tất cả đều vì Phong Tình.
Tại sao lại là Phong Tình chứ? Lẽ nào Thanh Nhân là kẻ nặng tình nặng lòng sao?
Day dứt bóng hình người đã khuất, hình bóng ấy đã ăn sâu vào cốt lõi của trái tim, vĩnh viễn không thể đào ra ngoài.
Một người đàn ông cứng cỏi, kiên định như Thanh Nhân, hắn không ngờ lại yếu lòng đến vậy.
Du Thành Nghĩa bỗng bất động trước anh, Thanh Nhân liền đẩy hắn ra dễ dàng.
Cảm thấy thật nhục nhã khi rơi nước mắt trước mặt kẻ thù, anh che đôi mắt ướt át lại.
Kiềm cho giọt lệ đừng tràn ra, nhưng vẫn thút thít đến đắng lòng.
Du Thành Nghĩa ngồi ngơ ra, hắn bối rối vì hành động cùng lời nói vừa rồi.
Cảm thấy có gì đó sai trái trong lòng.
Nhưng...
Không!
Có gì mà sai chứ?! Đúng thì nói, không phải sao?!
Cảm giác tội lỗi liền vụt qua như cơn gió, Du Thành Nghĩa cau mày bước xuống giường nhặt áo khoác của mình lên, không thèm nhìn anh, giọng điệu bực bội: "Khóc cái gì mà khóc?! Đàn ông đàn ang gì như đàn bà! Làm mất hết cả hứng".
Hắn liền quay người đi, đóng sầm cửa lại, bỏ Thanh Nhân lẻ lôi một mình trong phòng khách sạn.
Mang hầm hực xuống nhà xe, vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa xe đi về thì khựng lại.
Ánh mắt hắn đang lóe bóng lửa giận bỗng dưng mất đi ánh sáng, đồng tử đen sâu thăm thẳm, khó thấu tâm tư.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Muốn Anh Cười tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Muốn Anh Cười, truyện Tôi Muốn Anh Cười , đọc truyện Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười chương mới