Định vị được cài đặt trong điện thoại trước khi Du Thành Nghĩa đổi với anh.
Chỉ trong nửa tiếng hắn liền đến nơi.
Thanh Nhân ngồi xổm ngủ gật, anh không hề hay biết có người đang đứng trước mặt mình.
Du Thành Nghĩa lấy chiếc điện anh đang cầm hờ hợt sắp rớt.
Lúc này anh mới mơ màng tỉnh giấc, dụi mắt, trông như con mèo hoang ngáy ngủ.
"Anh bốc mùi quá đó".
Du Thành Nghĩa nhăn mặt bịt mũi, tay quạt xua đi mùi rượu bia nồng nặc trên người anh.
Khi tỉnh táo nhìn lại thấy Du Thành Nghĩa, anh sầm mặt: "Sao cậu lại đến?".
"Chẳng phải anh gọi tôi đến sao?".
"Không, tôi nói cậu cho xe đến đón tôi được rồi".
Anh tưởng hắn cho người lái xe đến đưa anh về, không ngờ hắn tự mình đến.
Hắn định có ý đồ gì với anh đây?
Bước lên xe, Du Thành Nghĩa đưa ngón tay ngoắc anh: "Anh không vào là tôi về đấy".
Thanh Nhân miễn cưỡng đi vào, vừa thắt dây an toàn anh nhớ ra gì đó, sầm mặt: "Điện thoại tôi...".
"Đây".
Hắn trả lại cho anh.
Giật lấy, anh lườm hắn.
Du Thành Nghĩa phì cười rồi lái xe đi.
Mây đen phủ bóng trăng, đèn đường cây sáng cây tối hai bên hàng dừa.
Đường đi im ắng đến sợ, không có một chiếc xe nào chạy ngang ngoại trừ chiếc xe màu đen lẻ loi của hắn và anh.
Nhưng mà, chẳng biết có phải là giác quan thứ sáu hay không, Du Thành Nghĩa và Thanh Nhân đồng nhất cảm nhận có kẻ đang bám theo bọn họ.
Chúng chìm trong bóng tối khuất ánh sáng, lặng lẽ bám theo xe bọn họ.
Thanh Nhân liếc qua hắn: "Trông cậu ung dung thong thả nhỉ? Đó là nhân cách khi về đêm của cậu sao?".
Nhếch mép, Du Thành Nghĩa liếc lên kính chiếu hậu: "Thế anh muốn tôi phải sợ hãi sao?".
Trong mặt kính phản chiếu phía sau, thông qua cửa sổ xe hắn thấy tít đằng xa có năm chiếc ô tô màu đen đang lái theo xe hắn.
Đạp mạnh phanh, chiếc xe tăng tốc độ, hắn mở cửa sổ xe, gió lùa vào làm tung bay tóc mái bạch kim của hắn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bọn chúng lú đầu ra bắn xói xả về phía chiếc xe phi như báo đen đằng trước.
"Anh ngồi chắc nhé".
Du Thành Nghĩa thắng xe gấp, quay xe chạy ngược lại, cứ thế lao thẳng về phía xe bọn chúng.
"Cậu điên à?!".
Đạn dồn dập, bắn nát xe hắn, thế nhưng chẳng thể bắn trúng người ngồi bên trong.
Đèn pha phía trước ngày một sáng dần, chiếc xe hắn chuẩn bị đâm chiếc xe phía trước.
Thanh Nhân tháo dây an toàn, nhướng người qua hắn giành lấy vô lăn, mắng: "Mịa nó! Mày muốn chết thì tự chết một mình đi!".
Bánh xe xẹt lửa, Du Thành Nghĩa cười điên lên: ”Haha!".
Hắn nắm lấy bàn tay anh, tay kia vòng qua eo, chân đạp thắn xe lại.
Mấy chiếc xe phía trước cũng kịp thời dừng lại.
Khói từ mấy bánh xe đồng loạt bốc lên.
Thình thịch.
Đây không phải lần đầu anh đối mặt với tử thần, từ nhỏ đến lớn mọi nguy hiểm luôn đến với anh, thế nhưng không hiểu vì sao lần này tim đột ngột đập mạnh một nhịp.
Đầu anh trên vai Du Thành Nghĩa, tay kia của anh đã câu cổ hắn từ khi nào không hay.
"Ôm đủ chưa?".
Âm thanh nam tính trầm khàn vang lên trên đầu, Thanh Nhân hoảng hốt đẩy hắn ra, ngồi qua ghế kia.
Du Thành Nghĩa khẽ cong môi cười, hắn bước xuống xe đi ra ngoài: "Anh ở yên trong đây đi".
Mấy tên vest đen cầm súng đi ra đồng loạt chỉa vào hắn, Du Thành Nghĩa tay đút túi quần dựa sau xe, nghênh mặt hỏi: "Thằng đứng sau bọn mày đâu? Kêu nó bước ra đây".
Giao diện mi sầu khẩu tấu đặc chưng của bọn chúng không xa lạ với Du Thành Nghĩa.
Tổ chức Vô Diện.
Người phụ nữ tóc ngắn đen huyền khoác trên người bộ váy đen kín người ôm sát thân, lộ từng đường cong quyến rũ đi đến trước mặt hắn.
Hà Minh Liên mang ánh mắt lạnh lùng lườm hắn.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?".
Cô ta hỏi.
Hắn mạnh tay nắm cằm cô ta, trợn to mắt cười khẩy: "Cô muốn nói chuyển ở đây luôn sao? Không sợ muỗi đốt à?".
Sức đàn ông uy lực, Hà Minh Liên khẽ kêu đau, cô ta cau mày khó chịu lấy ra tấm danh thiếp: "Địa chỉ có trên đây, ngày mai anh có thể đến".
Hất cô ta ra, hắn lấy danh thiếp, vừa xem vừa liếc cô ta: "Chỉ là muốn nói chuyện với tôi thôi tại sao súng đạn lại nhắm vào tôi vậy? Vả lại...".
Hắn hờ hững nhét bừa tấm danh thiếp vào túi quần: "Vô Diện các người lại muốn làm gì tôi nữa đây hử?".
Đối mặt với tên điên này, Hà Minh Liên đã lên hết phòng bị, trắc trở xảy ra cô ta có thể ứng biến.
Bình tĩnh trước câu hỏi, hàn băng trên dung mạo xinh đẹp tuyệt tình tan biến, cô ta cong môi cười, tiến lên cài lại một cúc áo hở phanh ngực của Du Thành Nghĩa.
"Nhóm Vô Diện lần này của chúng tôi khác với những tên khốn Vô Diện trong tổ chức, tôi chỉ là muốn trở thành đồng minh với anh, được chứ?".
Qua cửa sổ xe, Thanh Nhân nhíu mày nhìn Hà Minh Liên, cơ hồ như anh gặp lại người quen, nhưng xen lẫn cảm giác không quen.
Anh không biết bọn họ đang nói cái gì mà trông Du Thành Nghĩa có vẻ rất hào hứng.
Đúng là điên với hắn mất thôi.
Vừa nãy bị kẻ địch tấn công xém chết, bây giờ lại tươi cười tán gẫu vui vẻ.
Lo lắng an nguy của mình bây giờ, Thanh Nhân định lấy điện thoại gọi mấy thằng đệ của mình, thì bỗng Hà Minh Liên xoay mặt gốc nghiêng khiến Thanh Nhân khựng lại mọi cử động của bản thân.
"Tiểu Còm..?".
Người phụ nữ bên ngoài cơ hồ hiện sâu trong hồi ức của anh gốc nghiêng này giống i hệt một đứa bé gái có mái tóc ngắn đen huyền tên tiểu Còm anh quen biết.
Có phải anh nhầm lẫn gì hay không?
Gương mặt người trưởng thành và một đứa trẻ khác nhau, nhưng sóng mũi, bờ môi, góc cằm của Hà Minh Liên và tiểu Còm lại tương đồng.
Bỗng Hà Minh Liên nhìn qua đây, cô ta nhìn anh chăm chăm.
Thấy ánh mắt cô ta rời qua chỗ khác, Du Thành Nghĩa liếc mắt nhìn Thanh Nhân trong xe, trong một thoáng sắc mặt hắn sầm lại sau đó lại giãn ra mỉm cười: "Đó là bạn tôi".
Hà Minh Liên gật đầu: "Vậy sao?".
Du Thành Nghĩa bước qua che đi tầm nhìn của cô ta và Thanh Nhân, nói: "Vậy ngày mai tôi sẽ đến địa điểm của cô".
Hà Minh Liên đưa cho hắn một tấm thẻ: "Đây là tiền bồi thường xe của anh".
"Tôi không cần đâu".
Du Thành Nghĩa từ chối nhận.
Hà Minh Liên không ép buộc, cô ta ra hiệu cho mấy tên đàn em vào xe đi về.
Đợi đến khi năm chiếc xe khuất dần trong bóng tối, Du Thành Nghĩa mới vào trong xe mình.
"Anh có quen cô ta sao?".
Du Thành Nghĩa khởi động xe bỗng hỏi.
Thanh Nhân ôm tay im lặng không đáp lời hắn, anh chống cằm như đang chìm đắm trong dòng thời gian.
Cơn gió ký ức luồng qua đầu, những năm tháng thời còn thơ kéo đến.
"Anh Nhân à, anh xem hôm nay em kiếm được bao nhiêu nè, hì hì 100B.o".
Một cô bé tóc ngắn mặc chiếc áo hoodie màu nâu có vẻ khá mới, rộng phùng phình gần che phủ đầu gối.
Trên tay là hộp sữa rỗng nó lấy làm lon đựng tiền.
Thanh Nhân khi ấy chỉ mới mười một tuổi, có một đứa em gái kết nghĩa nhặt ở đầu chợ trên, là bé gái trước mặt, nó không có tên nên anh đặt cho nó tên tiểu Còm.
Không phải vì nó gầy gò ốm yếu mà là nó nhỏ con lùn xỉn, chín tuổi mà cứ như mới lên năm.
Bé gái có gương mặt khả ái, mái tóc ngắn đen huyền càng khiến nó trở nên cuốn hút, nếu nó được sinh ra trong hoàn cảnh đàng hoàng no đủ thì có lẽ nó là tiểu thư đáng yêu, mọi người chiều chuộng.
Nhưng thật tiếc quá, số phận do trời.
Anh cũng nhỏ con không kém gì nó, chỉ được một chỗ anh là con trai nên xương to không quá nhỏ như tiểu Còm.
Nó cao ngang vai anh, đủ để người anh trai có thể bảo vệ em gái.
Thanh Nhân đang quẹt que diêm thả lửa vào đống củi rồi bắt nước nấu mì, anh mỉm cười khen ngợi: "Tiểu Còm giỏi quá ta, vậy là ngày mai chúng ta sẽ được ăn đồ ngon rồi".
"Hì hì".
"Nào chúng ta bỏ ống tiết kiệm đi, rồi ăn tối nào".
Hai đứa nhỏ sống ở trong khu ổ chuột, bọn nó là những đứa trẻ mồ côi sống lang bạt ở đất nước muôn màu Lu Hoa.
Ngôi nhà sập xệ bé xíu của ông chủ xe mì lề đường cho hai đứa ở, nhà chú thì cách hai đứa năm căn, nhà cửa cũng không kém phần tàn.
Tiểu Còm là người bản gốc, nhưng đôi khi nó bị loạn ngôn ngữ khiến anh chẳng hiểu nó nói gì.
Thanh Nhân xem nó như em gái ruột được một năm rồi.
Hai đứa làm cho xe mì của ông chủ, tiểu Còm thì bưng bê đồ ăn, Thanh Nhân thì rửa bát.
Hai đứa dựa dẫm đùm bọc nhau sống qua ngày, tuy cơ hàn khó khăn, vất vả, nhưng được một cái là có hạnh phúc nho nhỏ.
Mãi cho đến một năm sau đó, ông chủ xe mì bị bọn xã hội đen thanh toán, một người đàn ông không vợ con, một thân cô liêu cứ thế vô tội bị gi3t chết.
Đó là vào cái đêm rằm trăng sáng, ngoài trời khá lạnh vì vào mùa mưa, Thanh Nhân dẫn tiểu Còm qua nhà ông chủ ăn cơm tối với chú.
Những món chay được cúng ban ngày được hâm nóng, ba người ngồi dưới đất vây quanh nhau ăn dưới ngọn lửa ấm áp.
Anh và nó hay gọi ông chủ là chú Lu, bởi đó là tên trích trong Lu Hoa mà ba mẹ đặt cho chú, bởi họ không được đi học nên thấy được gì, biết được gì liền đem nó vào tên đứa con trai.
Chú Lu năm đó chỉ mới hai mươi bảy, vóc người thanh mảnh, mặt mày hiền từ dễ gần.
"Đây là đậu hũ ki giả thịt gà, hai nhóc mau ăn chống lớn".
Chú Lu gấp hết đống đậu hủ trong hai cái chén mẻ cho Thanh Nhân và Tiểu Còm hết.
Thanh Nhân bất ngờ: "Cho tụi cháu hết vậy chú ăn gì?".
Ông xoa đầu Thanh Nhân, rồi đưa một cái chén mẻ khác, nói: "Chú đã có mì rồi đây này".
Tiểu Còm nói: "Là mì chú bán dư mà, lỡ nó thiêu chú coi chừng bị đau bụng đó".
Chú Lu cười cười: "Chời, ngày nào chú chả ăn, có thấy đau bụng gì đâu, nào mấy đứa ăn đi".
Hai đứa nhỏ được ăn cơm trắng, thơm lừng nức mũi, ăn đồ ăn ngon nên đã ăn hết chỉ sau mấy phút ngắn ngủi.
Chú Lu khen: "Đứa nào đứa nấy ăn mạnh thế này chắc chắn lớn lên sẽ khỏe mạnh lắm đây".
Tiêu Còm đứa dậy đưa hai cánh tay gồng lên: "He he, cháu sẽ có cơ chuột bự ơi là bự, đánh mấy thằng bắt nạt anh Nhân".
Chú Lu ôm nó vào lòng, cưng như con gái ruột: "Tốt, nữ nhi phải mạnh mẽ chứ haha".
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Muốn Anh Cười tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Muốn Anh Cười, truyện Tôi Muốn Anh Cười , đọc truyện Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười chương mới