Tiếng khóc thút thít dần im bặt, Du Thành Nghĩa không đáp, hắn ta cứ đứng bất động như hồn ma trong bóng tối.
Căn phòng sắc đỏ chìm trong yên ắng đáng sợ, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng chim quạ bay lượn quanh ngôi nhà.
Phong Tình cười chua chát: "Anh nghĩ tôi rất thoải mái khi được chú ưu ái và giao sự tín nhiệm của ông ấy sao? Anh có biết vô số dã thú tàn độc đang nhắm đến cái ghế cùng mảnh đất và số tài sản đó không? Chú là đang bảo vệ anh đấy, ông biết tất cả tâm cơ thủ đoạn của bọn họ, vì tôi là người ông tin tưởng có thể bảo toàn tính mạng cho anh nên ông mới giao toàn bộ lại cho tôi đấy".
Nói, khóe mi hắn bỗng ửng đỏ, đồng tử lung lay chứa ánh nước: "Vậy mà anh nỡ lòng nào giết ông ấy, anh có còn là người không? Không có hổ nào nỡ ăn thịt con cả, dù từ trước đến giờ ông ấy ít quan tâm đ ến anh nhưng ngày nào tôi cũng nhìn thấy sắc mặt ông đều lo lắng khi nói đến anh, ông sợ anh sẽ lại gây thị phi, sợ anh bị người ta trả đũa khử chết, ông ấy luôn âm thầm thương yêu anh hết mực đấy!".
Giọt lệ ấm rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, Phong Tình trầm giọng: "Rốt cuộc lý do gì anh lại ám sát chú và phản bội tổ chức?".
Nghe được sự thật về những gì Du Hữu Độ dành cho mình từ chính Phong Tình thằng em họ mà mình chả ưa, ngứa mắt Du Thành Nghĩa sững sờ.
Trong phút chốc hắn ta liền túm vai Phong Tình không đáp câu hắn hỏi mà hỏi ngược lại: "Ông ta muốn bảo vệ tôi? Ha, cậu có bao giờ đặt mình trong vị trí hoàn cảnh của tôi chưa?".
Hắn sao có thể đặt mình vào vị trí của Du Thành Nghĩa được chứ?
Một kẻ trải bao cay đắng từ nhỏ như hắn thì làm sao hiểu cảm giác được làm cậu ấm như Du Thành Nghĩa chứ?
Chiến tranh lạnh trong gia đình sao?
Không đáp, nhìn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Du Thành Nghĩa, Phong Tình không kìm được nước mắt mà tuôn trào theo.
Hắn gục đầu trên vai Du Thành Nghĩa.
Du Hữu Độ đối với Phong Tình không chỉ là một người chú, mà hắn xem ông như người cha ruột của mình.
Ông yêu thương hắn hết mực, hơn cả tình yêu người cha dành cho con.
Có lẽ là vì Du Hữu Lượng ba ruột của hắn, Phong Tình từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa được gặp mặt mũi của ông ta trông như thế nào.
Chỉ nghe nói là dung mạo ông ta giống hệt Du Hữu Độ, hai người là anh em song sinh.
Qua nhiều năm tháng từ ngày hắn bắt đầu về với chú, có một gia đình để trở về thì hắn đã xem Du Hữu Độ như cha ruột.
Nhưng khi lớn cảm thấy chính mình nhiều năm ăn bám chú, chẳng mang lại lợi ích gì cho ân nhân đã cưu mang mình.
Nên hắn quyết định gia nhập tổ chức Ngũ Hoa Xà, chính thức trở thành một thành viên chuyên làm nhiệm vụ sinh tử cho chủ tịch Du Hữu Độ, dần biến thành cánh tay phải của ông.
Khi đó Du Thành Nghĩa thấy những nhiệm vụ của Phong Tình rất là thú vị nên muốn gia nhập hội.
Nhưng hắn ta chỉ được Du Hữu Độ ban cho cái tiếng chứ chẳng có cái miếng gì.
Lúc đó vị trí đội trưởng Nhất Bang vẫn còn trống, thành viên trong đội ít lại còn là thành viên trẻ tuổi, nên ông liền bổ nhiệm hắn ta vào dẫn dắt đội, nhưng ông lại giao nhiệm vụ cho Phong Tình là trông coi Nhất Bang phụ Du Thành Nghĩa, và đội phó là hắn.
Xem như là Nhất Bang do Phong Tình quản lý.
Năm tháng trôi qua cho đến một hôm Du Thành Nghĩa phát hiện ra sự thật về cái chức của mình, cơn thịnh nộ bấy lâu nay trong lòng bùng phát.
Thời khắc đó hắn ta định cùng Phong Tình so tài phân tranh ai mạnh hơn để giành quyền quản lý, để chứng tỏ cho chủ tịch thấy ai mới là kẻ cầm quyền.
Nhưng ý muốn đâu được như ý, Du Hữu Độ biết chuyện liền phạt hắn ta đình chỉ một tháng cấm vào trụ sở.
Một kẻ thất bại luôn thích thể hiện như Du Thành Nghĩa bị khinh thường, người đời cười nhạo.
Nhưng quay đi nghoảnh lại, kẻ không quan tâm hắn ta yếu kém nhường nào mà thật lòng chịu bầu bạn với hắn ta trong tổ chức chỉ có Phong Tình.
Người em họ mình không ưa bấy lâu nay lại chính là người hắn cần mỗi khi mệt mỏi cần người tựa lưng an ủi.
"Anh là đồ ngốc thật à? Chú là ba ruột của anh đấy, không bảo vệ anh thì bảo vệ ai?".
Phong Tình thở dài, hi vọng Du Thành Nghĩa có thể thấu hiểu ngộ nhận ra tội lỗi do mình gây ra.
Nước mắt lặng thầm thấm ướt vai áo hắn ta, Du Thành Nghĩa đơ người.
Không biết hắn ta hiện đang nghĩ gì, đột ngột túm lấy tóc Phong Tình giật ra khỏi vai mình.
Hắn ta sầm mặt gằn giọng: "Mày thì biết cái quái gì?! Tao xém chết vì ông ta đấy! Bảo vệ cái rắm, nếu năm đó không vì ông ta và vì mày thì bây giờ tao đâu có thành bộ dạng điên dở như bây giờ đâu?!".
Năm đó chỉ là hai từ người ta nghe bình thường, nhưng lại là gợi nhớ đầy máu me hỗn loạn tâm trí đầu óc Phong Tình, bỗng trở nên nhức nhói giống như dây thần kinh đứt đoạn.
Hắn gào lên, âm thanh văng vẳng giữa khu rừng.
Hưng phấn lộ rõ bi3n thái hiện trên gương mặt Du Thành Nghĩa: "Haha, phải rồi, năm đó có kẻ đã thay mày đi tù mà, thật may là tội nhẹ nên từ hai mươi năm giảm xuống chỉ năm năm, không biết kẻ đó giờ thế nào rồi nhỉ?".
"CÂM MỒM!".
"Ha, tao cho mày câm".
Du Thành Nghĩa rút con dao ra.
Ánh kim loại lóe trên không trung in trên đồng tử xanh biếc của Phong Tình.
Đoàng!
Đạn bắn văng con dao của hắn ta, từng mảnh vỡ loảng xoảng xà xuống sàn nhà.
Ryan nhảy từ cửa sổ qua, khi Du Thành Nghĩa vẫn đang sững người anh ta nhanh chống vòng qua sau lưng hắn ta mà ra tay.
Tưởng Du Thành Nghĩa sẽ mất cảnh giác, hắn ta phát giác liền buông Phong Tình ra mà né đi, xoay cước đá Ryan.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Muốn Anh Cười tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Muốn Anh Cười, truyện Tôi Muốn Anh Cười , đọc truyện Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười chương mới