Bản sao sổ đỏ cùng tờ khế ước giống hệt như thật, đặt cùng bản gốc không chừng nhìn sai mà lấy nhầm.
Mảnh đất vàng mà mọi kẻ ở trong thế giới ngầm ngắm đến chỉ vỏn vẹn trong hai món đồ trên bàn.
Phong Tình cầm bản gốc và bản sao sổ đỏ giơ lên trước mặt mà so sánh.
Hàng chữ Giấy Chứng Nhận Quyền Sở Hữu Đất vàng rực lấp lánh cùng biểu tượng đất nước lóe sáng in trên bìa mặt sổ có màu đỏ đô hoa văn mờ ảo đặc trưng.
Cả hai không sai lệch ở vẻ bề ngoài, nội dung bên trong rõ ràng không khác nhau dù chỉ một con chữ.
Như vậy làm thế nào để phân biệt?
Du Thành Nghĩa nhấp trà, nói: "Đố cậu tìm được điểm khác biệt".
Với khả năng quan sát cao cùng tính tỉ mỉ của Phong Tình có thể nhận ra đặc điểm không đúng, tuy vậy Du Thành Nghĩa vẫn tự tin tài năng sao chép của mình.
Những món đồ nguyên bản qua tay hắn đều trở thành bản sao như sinh từ một bản thể.
Chỉ có giống, chứ không thể nào khác hơn dù chỉ một nét.
Phong Tình cười nhẹ chứ không nói gì, bỏ hai quyển sổ xuống bàn nhìn Du Thành Nghĩa đăm chiêu.
Qua một lát mới nói: "Đồ của anh có khuyết điểm nha".
Hắn chỉ vào một điểm trên bìa thoạt nhìn vào trống rỗng chẳng có gì khác lạ, nói: "Dính một vài hạt mực vàng mờ li ti".
Du Thành Nghĩa khẽ trố mắt: "Cậu tinh mắt đấy, đâu để tôi xem".
Đúng thật là có những hạt màu nhỏ, nhưng với mắt của những người bình thường thì nhìn như thế nào vẫn thấy rất bình thường.
Trừ phi kẻ đó mắc hội chứng OCD, kỹ càng đến mức nhìn đi nhìn lại một điểm ngờ vực cho đến khi xác nhận được vấn đề.
"Chung quy mắt thường vẫn khó nhìn ra".
Du Thành Nghĩa nhúng vai nói.
Phong Tình cười một cách thật tươi, vừa thân thiện lại vừa nguy hiểm làm cho người ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn cũng như cảm xúc thật.
Hắn nói: "Vứt quyển sổ này ở nơi nào đó đính kèm tờ giấy với nội dung mảnh đất vàng, thế nào chó săn cùng thú hoang dã ngửi ra mùi thơm có miếng mồi ngon mà cấu xé lẫn nhau.
Khi một kẻ trong Liên Minh Bang Hội sở hữu bản sao này, những kẻ khác sẽ nhắm đến mà không khoan nhượng ăn sạch.
Đến cuối cùng sau một cuộc hỗn chiến, một kẻ cho là vinh quang của vua sẽ chiếm được quyển sổ đỏ.
Khi đó mới biết thứ này là giả, tức quá liền ngẻo tại chỗ.
Chúng ta chỉ đứng ngoài cuộc, sau khi kết thúc mà ra thu hoạch chiến lợi phẩm.
Nhưng...".
Ngưng một lát hắn nhếch mép cười khẩy: "Lão Ngọc Vương Đại Thần là cái ngọn núi lớn, cho nên muốn chiếm lĩnh toàn bộ Liên Minh Bang Hội chúng ta phải đập đổ nát ngọn núi già thâm sâu ấy.
Sau đó việc phá hủy Liên Minh Bang Hội là chuyện bình thường".
Du Thành Nghĩa chăm chú nghe kế hoạch đã tính toán trước một phần vỏ bọc bên ngoài mục tiêu của Phong Tình, hắn ta lặng thinh gõ ngón tay trên đùi, chân khẽ nhịp.
Có vẻ hắn ta rất hưng phấn với ý tưởng khá điên này của Phong Tình.
"Ổn cả, nhưng có một số kẻ không dễ ăn, bọn họ cũng không phải lũ sói săn ngu ngốc thấy mồi ngon mà nhảy thụp vào".
"Anh không cần lo lắng điều này, Kim Khang vẫn còn giá trị đấy".
"Ý cậu là sao?".
Phong Tình tựa lưng ra ghế, chéo chân với gương mặt khó lường: "Anh ta sẽ là người sở hữu bản sao của sổ đỏ, với cái vở kịch sau khi được giải cứu chủ tịch Cửa Trắng thì đã lấy trộm báo vật của chủ tịch Ngũ Hoa Xà.
Báo vật đó chính là sổ đỏ mảnh đất vàng mà bao kẻ trong giang hồ nhìn ngó đến".
Du Thành Nghĩa bất ngờ, đường đi nước bước của Phong Tình tưởng có sơ hở để gió lùa vào nhưng hoàn toàn lại là tấm kính trong suốt không gì có thể xâm nhập.
Hắn ta gật đầu: "Thế khi nào thực hiện?".
"Ngay bây giờ".
Còn có một điều đặt biệt mà không ai hay biết, chính là mặt sau của sổ đỏ mảnh đất vàng dính hai dấu vân tay máu.
Không ai ngoài hai kẻ đang trong cuộc của vở diễn biết được đồ thật còn có dấu ấn quyền chủ sở hữu.
Sơ lược lại thì bìa ngoài và nội dung đều ăn khớp, sẽ không kẻ nào nghi ngờ.
.
Xúc xắc làm từ gỗ va lộp cộp trong bát sứ khi được lắc đều.
Ánh đèn sắc vàng ấm cúng quanh căn phòng, mành đỏ treo hai bên tường gỗ.
Chữ Tài hán cổ bằng vàng trên tường đỏ viền kim tuyến màu vàng lấp lánh sau lưng người đàn ông lắc xúc xắc đeo mặt nạ trắng vô biểu cảm với thân trần xăm ký tự kín người.
"Số mấy?! Đặt bao nhiêu đây?!".
Nhà cái đặt mạnh chiếc bát xuống sàn, thần kỳ là bát không hề bị sứt mẻ.
Gã lia ánh mắt sắc lẹm từng người chơi ở hai hàng bên trái và phải, cứ như đây là máy quét chống gian lận tiền xỉu.
"7 nút! 1,000B.o!".
"10 nút! 2,500B.o!".
"5 nút! 3,000B.o!".
Sau đó những người khác bắt đầu đặt cược theo ba mẫu chuẩn mà ba người đầu tiên đoán số nút.
"7 nút có bốn người, 10 nút có sáu người, 5 nút có hai người".
Một trong mấy người cược hô hào bản thân sẽ chiến thắng: "Này nhá, tôi đoán gì sẽ trúng đấy nhá, ra 10 nút!".
Gã khác đứng thẳng lên ném xấp tiền mấy chục tờ 1,000B.o một cách nặng trịch xuống đất, nói to: "Không! 5 nút! Khà khà, chắc chắn là 5 nút!".
Những người tham gia khác cũng bắt đầu nhốn nháo tranh cãi chính mình sẽ ăn quả ngọt phun hạt kẻ khác.
Cạch.
Cánh cửa gỗ đẩy ra, mấy người trong phòng lập tức ngừng hành động đồng loạt quay qua nhìn kẻ đang giở tấm mành đó bước vào.
Một tên tóc cam, áo bung cúc khoe hình xăm bên trong, lên tiếng: "Anh Hòa Lỗ, anh Lang Huyền đến rồi".
Hắn ta nhích qua, bên cạnh có hai chỗ trống vốn để chờ cho người hẹn, liền mời Lê Hòa Lỗ và Lang Huyền ngồi.
Lê Hòa Lỗ thân thiện gật đầu lịch sự chào hỏi mọi người rồi đi vào chỗ, Lang Huyền bước vào theo.
Vị trí hai người ngồi gần với nhà cái, Lê Hòa Lỗ vừa ngồi xuống xong mỉm cười với nhà cái: "Xin lỗi vì đã đến trễ, chắc tôi đã làm mất hứng mọi người đang chơi rồi nhỉ?".
"Ừm, Mời anh chờ ván sau".
Không nhìn thấy được biểu cảm sau lớp mặt nạ của nhà cái là gì, câu trả lời nghe rất bình thường nhưng Lê Hòa Lỗ nghe ra tên nhà cái này rất khinh thường gã.
Lang Huyền rất khó chịu mỗi khi bước vào đây, hắn ta luôn ngứa mắt với tên nhà cái không biết trên dưới này.
Định đứng lên cho gã biết lễ độ là như thế nào thì bị Lê Hòa Lỗ lườm ra hiệu.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Muốn Anh Cười tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Muốn Anh Cười, truyện Tôi Muốn Anh Cười , đọc truyện Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười full , Tôi Muốn Anh Cười chương mới