"Trình Độ!"
Biên Hành Phong không nhìn nổi nữa mà giật lại điện thoại của mình, lạnh giọng hỏi: "Anh có việc gì không?"
Đường Tuy im lặng vài giây, giọng điệu nghiêm túc: "Có, tôi tra được giữa ông chủ của KTV Kim Thạch là Trương Đại Hải và Triệu Ngọc Cẩn dường như có giao dịch nào đó, thế nên đã dẫn người đến tập đoàn Hồng Nghệ điều tra."
"Có thấy gì không?"
"Không.
Bọn họ làm quá sạch sẽ, không tìm được manh mối nào hữu dụng cả, còn hại tôi bị cục trưởng Tôn mắng một trận." Đường Tuy thở dài, lòng dạ rối bời hỏi: "Manh mối phía bên tôi đứt đoạn rồi, muốn hỏi thử xem bên cậu thế nào?"
"Tôi đang điều tra về Thẩm Quân Xuyên, Thất Xảo tra ra Thẩm Quân Xuyên cũng từng xuất hiện gần KTV Kim Thạch, và có cả Vương Kính – Phó Hiệu trưởng Trường Trung học số 1 Ngũ Thường...!những người liên quan tới vụ án quá nhiều, không dễ điều tra."
Biên Hành Phong như sói đói quét sạch thịt cuộn trong chén, hỏi: "Phía Tô Đan Dương đã thú nhận cái gì chưa? Đỗ Giang Đào thì sao?"
"Hai đứa này đang cắn xé lẫn nhau, chưa nói được ra thông tin hữu ích nào." Đường Tuy nói xong, đột nhiên nhảy sang đề tài khác: "Cậu và Trình Độ thật sự đang ở cùng nhau à?"
Túttttt ——
Biên Hành Phong cúp máy không chút do dự.
"Không thích nói chuyện điện thoại với người khác à?" Ánh mắt Trình Độ vẫn luôn đảo quanh trên người Biên Hành Phong, không rời đi một giây nào.
Biên Hành Phong ừ một tiếng, "Phiền."
Anh chẳng những không thích gọi điện thoại, mà còn không thích gửi cả WeChat.
Chuyện liên quan đến công việc còn tạm chấp nhận được, vào lúc cần thiết anh sẽ xử lý qua điện thoại hoặc WeChat.
Chuyện riêng tư không cần phải giải quyết, nói chung đều hoãn lại để đó.
Ví dụ như chuyện xem mắt hoặc là mừng cưới này nọ, cứ kéo dài hai tháng thì kiểu gì cũng qua thôi.
Biên Hành Phong nghĩ rằng lâu rồi mình chưa đăng nhập WeChat, hôm nay tự nhiên lại mở ra xem thử.
99+ tin nhắn WeChat đến từ mẹ anh, quý bà Vệ Hi Vi thân thiết bày tỏ sự quan tâm và an ủi với anh.
—— Con trai, tìm được 0 chưa?
—— Con trai, tiêu tiền mua con dâu nam có phạm pháp không?
—— Con trai! Con lại mất tích nửa tháng nữa rồi!
—— Biên Hành Phong anh chết rồi à? Chưa chết thì trả lời bà nhanh coi.
...
—— Chưa chết.
Biên Hành Phong trả lời xong, lại chuyển cho Vệ Hi Vi một vạn tệ, ghi chú hai chữ, mừng cưới.
"Ăn no rồi à?"
Trình Độ thanh toán xong quay về, đúng lúc Biên Hành Phong vừa buông đũa xuống, vẻ mặt "lạnh nhạt" kia rõ ràng có thêm một chút kinh ngạc, một tên 0.5, ăn cơm mà trả tiền làm cái gì?
"Đi thôi, lát nữa là cửa hàng của Tăng Phàm sẽ đóng cửa đó!" Trình Độ lại đổi về giọng em gái dễ thương, nhỏ tiếng thúc giục.
Việc quan trọng trước mắt, Biên Hành Phong cũng không rảnh để ý tới những chuyện khác, hai người bắt taxi đi đến đường Cổ Ninh...
Đường Cổ Ninh, thành phố thương mại ngầm.
Lúc Tằng Phàm đang chuẩn bị đóng cửa, Biên Hành Phong dẫn theo Trình Độ tới đây lần nữa.
Nhưng lần này, bọn họ có chuẩn bị mà đến.
"Anh Tằng Phàm, tìm một chỗ ngồi xuống chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."
Biên Hành Phong vẻ mặt vô cảm đứng trước cửa hàng, bất giác mang đến cho người ta một loại cảm giác đầy áp bức.
Trước nay Tằng Phàm chưa từng căng thẳng như bây giờ.
Ánh mắt hắn khẽ thay đổi, về cái chết của Chung Hiểu Kỳ hay là chuyện của mười ba năm trước đây, bọn họ đã tra được cái gì rồi?
Sau khi đóng cửa tiệm, bọn họ ra khỏi thành phố ngầm, tìm một quán cà phê.
"Các anh muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Tằng Phàm trầm giọng, trong lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Mười ba năm, thời khắc hắn khổ sở chờ đợi cuối cùng cũng đến.
"Vào ngày 25 tháng 12 năm 2006 anh có ở trường không?" Biên Hành Phong lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm, bắt đầu đặt câu hỏi.
Tằng Phàm lắc đầu, giọng điệu xen lẫn chút ân hận, "Không, hôm đó tôi trốn học."
Lần trốn học đó là quyết định hối hận nhất trong cuộc đời hắn.
Thậm chí hắn còn hận bản thân nhu nhược, hận mình chỉ biết trốn tránh.
Nếu ngay từ đầu biết người chịu nhục kia là Thẩm Quân Xuyên, có lẽ hắn đã không chạy trốn...
"Người tố cáo Triệu Nam Tuấn là anh phải không?"
Cho tới hiện tại, Trình Độ vẫn đang điều tra từng chi tiết nhỏ không đáng kể của vụ án này.
Ví dụ như người gọi điện tố cáo Triệu Nam Tuấn là ai? Mục đích Lưu Toàn xuất hiện trong nhà Chu Mỹ Hàm là gì?
Quá nhiều bí ẩn vẫn chưa có lời giải.
"Tố cáo Triệu Nam Tuấn?" Tằng Phàm cười nhạo một tiếng, mặt đầy khinh thường nói: "Trông tôi rảnh lắm sao, có thể nhìn chằm chằm vào hắn ta từng phút từng giây à?"
Không phải hắn ta...
Trình Độ thoáng cau mày, chẳng lẽ phán đoán của mình sai rồi?
"Vậy về Thẩm Quân Xuyên, anh còn biết gì khác không?"
Biên Hành Phong khẽ nhấp một ngụm cà phê, vị đắng tràn trong khoang miệng khiến anh hơi tê dại.
Quả nhiên, anh không quen uống những thứ đắng như này.
Chỉ khi nào thức đêm tăng ca, mới uống vài hớp để vực dậy tinh thần làm việc mà thôi.
"Tưởng Văn Thiệu không phải do thầy ấy giết, tôi khẳng định đấy." Tằng Phàm vô thức siết chặt cốc cà phê, gằn từng chữ nói: "Tôi không có chứng cứ, nhưng ngày hôm đó tôi đã thấy nó.
Thầy ấy có một học sinh rất yêu thích, chính là lớp trưởng lớp 13, tên là Diệp Thắng.
Tối hôm đó ở trong phòng học, thật ra Diệp Thắng cũng ở đó."
"Tuy nhiên lúc tôi đi vào, Thẩm Quân Xuyên đang cầm dao...!còn Tưởng Văn Thiệu đã nằm trên mặt đất rồi.
Sau đó khi cảnh sát tới, tôi lập tức rời đi."
Tằng Phàm bất giác đưa tay vò mạnh tóc mình, cúi đầu nhớ lại những hồi ức đau khổ không thể chịu nổi ấy, giọng nói xen lẫn trong tiếng nức nở: "Tôi đã nghĩ các cô ta sẽ biết ơn thầy ấy...!Ít nhất thì cũng không hại thầy! Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, không một ai đứng ra nói giúp thầy ấy cả!"
"Tôi đã tìm thầy để hỏi tại sao thầy lại thừa nhận những việc mà mình không hề làm! Thầy nói...!Thầy nói..."
Bạn đang đọc bộ truyện Tội Phạm Lý Trí tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tội Phạm Lý Trí, truyện Tội Phạm Lý Trí , đọc truyện Tội Phạm Lý Trí full , Tội Phạm Lý Trí full , Tội Phạm Lý Trí chương mới