Ngũ Thạch Kiều, quán rượu Xuyên Tương.
Trình Độ bị lạnh run rẩy bước xuống từ trên xe taxi, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu chữ to bắt mắt phía trước cách đó không xa, không kìm được ngầm hiểu cười một tiếng.
Năm năm, chỗ này vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.
Mỗi lần phá được vụ án mừng công, Trương Đại Xuân đều sẽ rủ bọn họ tới đây ăn mừng, ăn uống thỏa thuê một trận.
Lần nào Trình Độ cũng là người bị rót nhiều nhất, hắn uống nhiều đến nỗi nôn rất nhanh nhưng vẫn ngồi ở chỗ cũ mỉm cười, cầm đũa gõ phách trên chén trên bát, hát một tràng lộn xộn hàm hồ.
"Trình Độ, tại sao cậu lại chọn làm cảnh sát?" Khuôn mặt ít khi mỉm cười của đồng chí khảo hạch bỗng nhiên thoáng qua trước mắt Trình Độ.
"Phụ tá chính nghĩa, trừ bạo an dân, vì nhân dân phục vụ."
"Mấy cái từ này tôi đã nghe đến tai muốn đóng kén rồi.
Nghe nói cậu là thủ khoa đầu vào tất cả các khoa của trường cảnh sát, có thể nói một chút suy nghĩ thật sự trong lòng của mình không?"
Trình Độ chậm rãi ngẩng đầu lên, tốc độ nói tuần tự như tiến: "Tất cả chính nghĩa áp đảo luật pháp đều không phải chính nghĩa."
Dưới ánh mắt không hiểu của đồng chí khảo hạch, Trình Độ đưa ra câu hỏi ngược lại: "Tất cả chính nghĩa áp đảo trên luật pháp, thật sự đều không phải là chính nghĩa sao?"
Chính nghĩa rốt cuộc là cái gì, cái gì mới thực sự là chính nghĩa, nó có phải công bằng hay không, có phải tồn tại hợp lý hay không, có thể được tất cả mọi người đồng tình hay không.
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ bất di bất dịch, nhưng chưa chắc là chính nghĩa, rất có thể là đang phạm tội.
Cho nên giết người phải đền mạng, hay là không nên đền mạng?
Tích...
Tiếng còi xe bất ngờ vang lên sau lưng cắt đứt dòng suy nghĩ của Trình Độ, hắn xoay người, chỉ thấy tài xế của chiếc xe taxi vừa rồi hạ cửa kính cửa xuống, chẳng biết từ lúc nào đã đeo một chiếc mặt nạ cười màu trắng, giọng làm người khác lạnh cả người: "Trình Độ, Mặt Cười V gửi lời chào tới anh, hắn ta chờ anh ở địa ngục!"
Dứt lời, chiếc xe taxi đạp chân ga một cái rồi nghênh ngang rời đi.
Hai tay Trình Độ nắm chặt thành quyền, đáy mắt hằn lên đỏ như máu, sự thù hận như thấm vào từng gốc cốt tủy của hắn, đau đến mức khó mà tự kiềm chế.
"Trình Độ!"
Trương Đại Xuân chạy từ quán rượu ra nghênh đón, không có chút cố kỵ nào kéo bả vai hắn, lớn tiếng nói: "Đang chờ cậu đấy, mau vào đi."
"Lão A, đồ chuẩn bị xong chưa?"
Trong phòng bao, người bị gọi là lão A lúc này đang nhìn chăm chú, cẩn thận vào chiếc máy tính xách tay trên bàn, hắn lơ đãng liếc nhìn Trình Độ đang mặc đồ con gái, khóe miệng khẽ giật dữ dội.
"Sao ba năm không gặp, khẩu vị của cậu càng lúc càng nặng vậy?"
Dáng người lão A hơi mập, đôi mắt mảnh nho nhỏ, tướng mạo tròn trịa khéo léo thân thiện.
Không ai có thể ngờ rằng, cái người nhìn như người béo bình thường này, trên thực tế lại là tổ trưởng của tổ chức trinh thám ABC, cũng là một trong những bạn hợp tác nhiều năm qua của Trình Độ.
"Hết cách rồi, sợ bị người khác nhận ra, người trong bệnh viện tâm thần còn lùng bắt tôi khắp nơi đây."
Trình Độ tùy tiện ngồi xuống, lại nói để xoa dịu bầu không khí: "Vất vả lắm mới trốn khỏi cái chỗ rách nát đó, tôi cũng không muốn trở về nữa."
Sắc mặt Trương Đại Xuân vô cùng khó coi, kỳ quái nói: "Cậu cũng được lắm đấy, người đầu tiên cậu đi tìm sau khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần lại là Biên Hành Phong, đầu óc cậu có bị hỏng không thế?!"
Trình Độ chột dạ sờ sờ mũi, ho khan một tiếng chứ không hề đáp lời.
"Cái tên Biên Hành Phong kia đúng là chó má cũng không bằng.
Từ khi cậu rời đội, đám người kia tôi chẳng thể thuận mắt ai, tôi cũng không muốn làm!" Trương Đại Xuân hùng hùng hổ hổ phun một tràng.
"Cục trưởng Tôn cũng là lão hồ đồ, chọn cái đồ phế vật như Biên Hành Phong! Cậu muốn cậu ta sẽ giúp cậu gột rửa oan khuất, chắc tới kiếp sau cũng chưa xong đâu!"
Sắc mặt Trình Độ thoáng trầm xuống, hắn không vui lắm nói: "Cậu cũng không kém là bao, người ta trêu cậu, chọc cậu à.
Cậu ấy tốt lắm, chỉ có điều là không giỏi sống chung với người khác mà thôi, cậu không biết thì đừng có đứng sau lưng mà đánh giá người ta loạn cả lên!"
"Cậu thì hiểu, cậu thì hiểu, cậu thì hiểu." Trương Đại Xuân không đủ trình nói lại, dứt khoát lướt qua cái đề tài này, tiến tới bên cạnh lão A vội vàng thúc giục: "Làm xong chưa? Anh làm nhanh lên một chút coi!"
"Được rồi được rồi."
Lão A đẩy màn hình máy tính tới trước mắt Trình Độ, là một đồ thị hình chiếu 3D bắt chước mật thất diễn ra toàn bộ quá trình giết người trong vụ án 3.12 ba năm trước, gần như không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Ngón tay Trình Độ khẽ run lên một cái không thể nhận ra, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào nhân vật 3D trong màn hình, tim dường như sắp nghẹt thở.
"Không cần phát lại, không có sơ hở."
Trình Độ khép màn hình máy tính lại một cái rầm, không muốn xem thêm lần nữa.
"Sao có thể chứ, nhất định có sơ hở.
Chúng tôi vẫn chưa từng buông tay, đều tin cậu không hề giết người, cậu..."
"Đủ rồi!" Trình Độ cắt ngang lời Trương Đại Xuân dưới vẻ mặt khó có thể tin của y: "Hôm nay tôi tới đây chính là muốn nói cho mọi người biết đừng có tra vụ án này nữa.
Bất kể ngày sau phát sinh chuyện gì, hậu quả đều do một mình tôi gánh chịu."
Ba năm, trái tim Trình Độ đã sớm bị mài mòn tới mức trống rỗng.
Bạn đang đọc bộ truyện Tội Phạm Lý Trí tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tội Phạm Lý Trí, truyện Tội Phạm Lý Trí , đọc truyện Tội Phạm Lý Trí full , Tội Phạm Lý Trí full , Tội Phạm Lý Trí chương mới