Trên đường lớn, người đến người đi,đèn xanh chuyển đỏ trong nháy mắt, các phương tiện đi ngược chiều di chuyển chậm lại.
Tầm mắt bị ngăn trở,Chúc Nam Tinh mới phản ứng.
Cô chớp mắt, có chút ngốc.
Nhận sai người?
Không phải Kỳ Hạ?
Nhưng….quần áo và balo rõ ràng là Kỳ Hạ.
Đám đông phương tiện rốt cuộc cũng tan đi,Chúc Nam Tinh lúc này mới nhìn về phía đối diện,sớm đã không còn thấy bóng dáng ấy.
Lòng mang vô hạn nghi hoặc,Chúc Nam Tinh chậm rì rì trở về quán ăn vặt.Làm lơ ánh mắt tò mò của Chu Thư Đồng,ngồi xuống, tâm trí cô bây giờ ngập tràn hình ảnh “Kỳ Hạ” vừa rồi.
Chu Thư Đồng nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh,lại quay sang nhìn chỗ ngã tư cô vừa đứng.
Trong lòng thật sự rất tò mò,vội hỏi:”Có chuyện gì vậy? Gặp được người quen à?”
Chúc Nam Tinh không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, gãi gãi đầu,sau đó dùng hai tay ôm mặt,chống khuỷu tay lên bàn.
Đôi mắt trừng to như viên đạn:”Vừa rồi tớ thấy Kỳ Hạ!”
Nói xong không đợi Chu Thư đồng trả lời, tự mình phủ nhận:”Xem ra là nhận nhầm người!”
Chu Thư Đồng: “……”
“Ảo giác.” Cô phun ra hai chữ rồi kết luận:”Ngày đêm suy nghĩ nhiều quá!”
Tám chữ nhẹ nhàng chui vào lỗ tai Chúc Nam Tinh, giống như quả cầu nhiệt quấn lấy trái tim.
Cô hơi giật mình, như là thấy được đôi mắt đen láy của Kỳ Hạ.
Dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng khẽ cong lên,nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, đôi mắt hơi rủ xuống, vẻ cao ngạo có thể bỏ qua cả thế giới.
Mặc sù cậu có vẻ ngoài lạnh lùng và vô cùng xấu tính, nhưng đôi lông mày kiếm sắc bén cùng đôi mắt sáng như sao của cậu thực sự là điểm thu hút chí mạng.
Ngoài ra…… cũng rất dễ để người ta mong nhớ.
Chúc Nam Tinh bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc,theo bản năng ngừng lại hô hấp,mấy giây sau bị làm cho nghẹn đỏ mặt:”Đang nói nhảm nhí gì vậy!”
Là bởi vì cậu ở nhà cô nên mới đặt trong lòng,hơn nữa vẻ đẹp trai đó chỉ là để thưởng thức,ai bảo trước đây trường không có nam sinh nào như cậu.
Đột nhiên xuất hiện,chỉ có duy nhất, lại còn hành xử với người khác như vậy, chắc chắn sẽ khiến người khác ấn tượng sâu sắc rồi.
“Tiểu khả ái,mặt cậu đỏ kìa!” Chu Thư Đồng bình tĩnh chỉ ra sơ hở của Chúc Nam Tinh,nhưng cô cũng thật không nghĩ Chúc Nam Tinh có cái gì mờ ám,chỉ muốn nói về nó.
Tự mình vui vẻ.
Đặc biệt xem biểu hiện cuống cuồng lên giải thích của Chúc Nam Tinh càng khiến cô vui hơn.
“Tớ thật sự không có,cậu biết đấy, cậu ấy sống trong nhà tớ, đề phòng……”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm liền thuộc về gia đình cậu, cho dù bố cậu ấy cũng không trách móc gì nhưng điều đó sẽ khiến cậu trăn trở thức trắng ngày đêm suy nghĩ, cả đời này cũng không yên, tớ nói có đúng không”.Chu Thư Đồng thành thạo nói tiếp”Được rồi được rồi,tớ biết hết. Không phải chỉ đùa một chút thôi sao, cần gì phải nghiêm túc như vậy!”
“Hừ.” Chúc Nam Tinh cũng cảm thấy chính mình đối với Kỳ Hạ có chút nhạy cảm,ngĩ nghĩ một chút cũng không sai, định nói một câu:”Quên đi, dù sao cậu nói như thế nào cũng đúng.”
Nào biết còn chưa kịp mở miệng,liền nghe Chu Thư Đồng âm dương quái khí nói:”Trước đây cậu không có như vậy nha!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Không muốn quan tâm đến cậu nữa!
Sau bữa tối,hai người tùy tiện đi dạo phố.
Chu Thư Đồng muốn mua quần áo, nhưng lại không muốn mau loại đắt tiền,cũng chỉ dám chọn hai chiếc ở chợ đêm.
Có một sự khác biệt lớn giữa cô và Chu Thư Đồng trong phong cách ăn mặc,vì vậy, vào lúc này chỉ có thể cùng cô ấy lượn lờ nhìn xung quanh.
Chu Thư Đồng tính cách mạnh mẽ,nhiệt tình và rất quyết đoán, không thích trì hoãn nên mua quần áo rất nhanh chóng.
Bước đầu tiên tìm cái nào trông thuận mắt, bước thứ hai lấy lại đây ướm thử lên người rồi khoa tay múa chân và bước thứ ba là hỏi xem có số đo nào vừa với cô ấy không.
Cơ bản không có mặc thử, cầm lấy liền đi.
Cho nên chỉ trong nửa giờ,Chu Thư Đồng đã mua được một áo phông trắng, một quần denim cắt gấu và một áo chống nắng.
“A, tớ rất muốn xỏ lỗ tai.”
Khi đi qua một cửa hàng trang sức,Chu Thư Đồng nói.
Chúc Nam Tinh vừa nghe tới xỏ khuyên toàn thân đã nổi một tầng da gà,túm lấy Chu Thư Đồng:”Đừng xỏ,rất đau, thật sự, bị bắn, so với bị súng bắn không khác nhau đâu.”
*Xỏ với bấm khuyên khác nhau nha,xỏ là dùng kim còn bấm là dùng súng bấm khuyên,tùy vào cơ địa và cảm giác mỗi người thôi nhưng bấm đau thật, tui là con nghiện xỏ khuyên, tai có 5 lỗ rồi mà vẫn muốn đi xỏ tiếp.Gây nghiện lắm í.
“Không, không đau” Chu Thư Đồng chỉ vào tấm áp phích trên tấm kính”Nhìn xem, không đau.”
“Đều là gạt người” Chúc Nam Tinh nói,”Thực sự tớ đã từng thấy qua rồi, chị họ tớ trước đây đi bấm có mang tớ đi cùng,chị ấy khóc rất dữ đó.”
Chu Thư Đồng chưa từng thấy qua cũng chưa từng thử,nghe Chúc Nam Tinh dọa hai câu đã run như cầy sấy.
Thân thể không khỏi run lên:”Thôi đợi lên đại học rồi xỏ đi. Dù sao trường cũng không cho mang trang sức.”
“Đúng đó” Chúc Nam Tinh nóng lòng kéo Chu Thư Đồng đi.
Cô vừa mới nhấc chân cất bước,ánh mắt liền liếc qua cửa hàng xăm bên cạnh tiệm trang sức, mặt tiền cửa hàng rất nhỏ,cửa kính dán giấy nhám, mặt trên chỉ có một chữ.Tattoo.
Lại nhìn tới biển hiệu, càng đơn giản,đơn đọc một chữ”in”.
Cửa kính đóng không chặt,là kiểu kéo đẩy,có một khe nhỏ ở giữa.
Từ khe hở đó, cô nhìn thấy một đôi giày.
Là Kỳ Hạ!
Buổi trưa cô có nhìn thấy nó!
Chúc Nam Tinh dừng lại, Chu Thư Đồng cũng dừng lại theo, theo mắt Chúc Nam Tinh thấy một tiệm xăm.
Lại nhìn Chúc Nam Tinh, ánh mắt không thể ngờ được.
“Cậu sẽ không muốn đi xăm chứ!”
Chúc Nam Tinh lắc đầu,vốn dĩ cô muốn qua đó xem thử, nhưng lại nghĩ tới Chu Thư Đồng, tự hỏi Kỳ Hạ có để ý tới cái nhìn của người khác không.
Nếu không…..vẫn là đi về trước, xong chốc lát quay lại sau?
Nhưng Chúc Nam Tinh sợ Kỳ Hạ đi rồi.
Vì thế sau khi suy nghĩ kỹ càng,Chúc Nam Tinh nói với Chu Thư Đồng”Đồng Đồng, hôm nay chúng ta đi tới đây thôi. Đợi hôm nào rảnh sẽ lại đi với cậu.”
Chu Thư Đồng nhìn Chúc Nam Tinh,liếc mắt một cái liền biết cô đang giấu diếm chuyện gì.
Cứ nghĩ cô thật sự muốn có một hình xăm, còn tận tình khuyên bảo:”Tiểu khả ái,tớ bảo cậu,xăm mình với xỏ lỗ không khác nhau là bao! cậu đây chỉ là tâm huyết dâng trào,lỡ đâu về sau không thích hình này nữa thì làm sao? Xóa xăm rất đau, còn đau gấp vạn lần xỏ khuyên đó!”
Chúc Nma Tinh đột nhiên không hiểu tại sao chủ đề lại chuyển sang là cô muốn đi xăm, nhất thời dở khóc dở cười”Em không có, em chỉ muốn về nhà thôi chị à, thật sự đó!”
Khi cô quay đầu lại, lập tức bên cạnh là trạm xe buýt.
“A, là trạm xe, tớ chờ ở đây một lúc có xe liền về.”
“Đợi đi” Chu Thư Đồng thở phào nhẹ nhõm”Quả thật cũng gần,cùng nhau đợi đi, tớ cùng cậu về nhà!”
Nói xong cả hai người cùng bước tới trạm xe.
Thật trùng hợp liền có một chiếc xe đi tới, trước một chiếc sau một chiếc, Chúc Nam Tinh ở phía sau.
Cô chạy ra xe vẫy tay tạm biệt với Chu Thư Đồng,cho đến khi chiếc xe của cô ấy dần khuất đi,Chúc Nam Tinh mới an tâm.
Đúng lúc, chiếc xe cô đang đi bắt đầu nổ máy, Chúc Nam Tinh vội vàng hét lên:”Bác tài thật sự xin lỗi,cháu bắt nhầm xe.”
Sau khi xuống xe, Chúc Nam Tinh đi thẳng tới tiệm xăm.
Khi cô chỉ còn cách cửa hàng xăm khoảng 5 mét, Chúc Nam tinh liền thấy người kia.
Mặc quần áo của Kỳ Hạ.
Chúc Nam Tinh nhìn xuống, dừng ở trên đôi giày của người đó.
Không phải Kỳ Hạ.
Người này không phải Kỳ Hạ!
Chúc Nam Tinh đột nhiên nhớ tới đôi giày trong tiệm, đôi mắt cô mở to, trong lòng bỗng nhiên khẩn trương.
Điều gì đã xảy ra với Kỳ Hạ?
Quần áo và balo bị cướp?
Cuối cùng, cô đưa ra một kết luận.
Kỳ Hạ bị bắt cóc!
Còn bị ném vào tiệm xăm!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!