Mùa hè ngày dài, sáu bảy giờ tối trời vẫn còn sáng.
Trên đường người đến người đi, ai ai cũng thấm đẫm mồ hôi tỏa ra một tầng hơi nóng lơ lửng trên cao rồi tan dần theo ánh hoàng hôn.
Cao ốc phía trước tựa như đường ranh giới, một nửa tòa nhà tràn ngập ánh hoàng hôn rọi xuống, nửa còn lại càng lúc càng tối.
Một ngày trôi đi, đồng nghĩa với việc một năm cũng gần kết thúc.
Chúc Nam Tinh rủ Kỳ Hạ đi dạo, thỉnh thoảng cô lại ngó qua cậu.
Cậu tùy ý mặc một chiếc áo phông rộng, cùng quần dài đen ống rộng có bo thắt ở cổ chân.
Bộ dáng đi đường của Kỳ Hạ làm Chúc Nam Tinh không khỏi nhớ về lần đầu gặp mặt, cằm lúc nào cũng hất lên, hai vai thả lỏng.
Cả người tùy ý lại lười biếng.
Cũng không thiếu được sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
Cô nghĩ một chút mới hỏi:”Cậu không cảm thấy lo lắng à?”
Kỳ Hạ liếc mắt,”Cậu nói gì?”
“Ờ___” CHúc Nam Tinh cố tình kéo dài giọng chọc cậu,” Có thấy khẩn trương không?”
“À” Kỳ Hạ duỗi hai tay ra, cố ý nói:” Tôi mà khẩn trương, cậu cũng đừng nghĩ được đi đâu!”
Chúc Nam Tinh sợ nhất cậu dùng chiêu này dọa cô, cho dù biết đó chỉ là nói đùa, những cũng không khỏi cả kinh một chút.
“Này! Không cho cậu đùa như vậy!” Cô đánh cậu.
Kỳ Hạ cười tủm tỉm, không tán thành.
Cậu dừng lại ở một cửa hàng thức ăn nhanh, nâng cằm, cùng Chúc Nam Tinh thảo luận, “Muốn ăn không?”
Ngày thường, Chúc Nam Tinh ăn ở đâu cũng được, dù gì cô cũng không phải người kén ăn.
Nhưng hôm nay thì không được, cô có một bí mật nhỏ.
“Không ăn cái này!” Chúc Nam Tinh nắm lấy cánh tay Kỳ Hạ, kéo về phía trước, “Hôm nay tôi mời cậu!”
“Chúc mừng cậu rốt cuộc đã xuất được đơn hàng?” Kỳ Hạ để mặc Chúc Nam Tinh kéo đi.
Trước đây, Chúc Nam Tinh luôn là người rơi đài trước, hiện tại lại bình tĩnh đến lạ, đã thế mặt không đổi sắc phản bác:”Cậu chán sống phải không! Nói một câu nghiêm túc khó lắm à?”
Kỳ Hạ hắng giọng, dựng thẳng lưng,” Không phải cậu muốn bán tôi đổi lấy rượu chứ?”
“Đúng đó!” Chúc Nam Tinh nói, “Tôi muốn đổi thành đường!”
“Đường làm sao đắt bằng rượu được”
“Vậy tôi sẽ bán rượu lấy đường”.
“Ồ. Thật khôn khéo, chúc sếp lớn mua may bán đắt!”
“Ừm vậy đi bán Kỳ Hạ thôi!”
“……”
Mười phút sau, Chúc Nam Tinh dẫn Kỳ Hạ đứng trước một nhà hàng, đặc biệt còn phục vụ cả âm nhạc.
Nhà hàng này trước kia bọn họ có lướt qua vài lần nhưng chưa từng bước vào, chủ yếu là do đông khách, phải xếp hàng hoặc hẹn trước.
“Hồ Đào?” Kỳ Hạ liếc Chúc Nam Tinh một cái,”Cậu đặt trước?”
“Ừm!” Chúc Nam Tinh bước vào,”Nhiều minh tinh cũng hay tới đây lắm đó!”
“Vậy cậu cũng giống minh tinh rồi!” Kỳ Hạ cười.
Chúc Nam Tinh trừng Kỳ Hạ, đi thẳng đến quầy lễ tân, lấy điện thoại ra báo số, người phục vụ lập tức dẫn bọn họ đi vào.
Bên trong nhà hàng ánh đèn mờ ảo, ngay hành lang có một quầy bar, bartender vừa pha chế Cocktail vừa trò chuyện với một người phụ nữ. Phía trước là chỗ ăn uống, bàn nào cũng chật kín khách.
Nhưng ngược lại bầu không khí rất tuyệt.
Nhà hàng có hai tầng, quang cảnh ở trên còn đẹp hơn cả tầng một,có thể dựa vào cửa kính hoặc dựa vào mép chắn ở bên cạnh để nhìn xuống phía dưới.
Tận sâu bên trong tầng một có một sân khấu nhỏ đang độc tấu guitar.
Chiếc đèn màu trên đầu xoay tròn rọi sáng muôn nơi.
Chúc Nam Tinh đặt bàn ở gần cửa trong góc. Vừa có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên ngoài, vừa có thể thưởng thức tiết mục trên sân khấu.
“Ta da!” Chúc Nam Tinh đưa tay ra làm động tác “mời!” “Chúc Mừng Tốt Nghiệp!”
Trong ánh đèn mờ ảo, cô gái nhỏ cười đến rạng rỡ, ánh mắt như phát sáng. Kỳ Hạ cười cười, tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, ôm gối vào lòng, nhéo nhéo.
“Cái này mềm giống mặt cậu!”
Lúc nói chuyện, cậu cúi đầu xuống mới phát hiện ra bốn chữ to đùng được thêu trên gối ” Kim bảng đề danh”*
*Tên ghi bảng vàng, bảng vàng thành tích
Quá bất ngờ, Kỳ Hạ ngẩng đầu, bắt gặp ngay vẻ mặt đang chờ được khen ngợi của Chúc Nam Tinh.
Kỳ Hạ dở khóc dở cười, nói:” Không tồi!”
Tiểu gia hỏa chờ khen thất bại, mi mắt rũ xuống buồn rầu, hậm hực nói:”Không tồi?!”
Kỳ Hạ phụ họa gật đầu, “Tuyệt trên cả mức tuyệt vời, đêm nay tôi sẽ ôm nó đi ngủ.”
Chúc Nam Tinh vui vẻ, kiệu ngạo hất cằm “hừ” lên một tiếng, sau đó đem thực đơn đã chụp lại qua, hùng hổ nói:” Gọi món đi!”
Kỳ Hạ nhận lấy thực đơn, liếc ngang liếc dọc, sau đó thần thần bí bí đem thực đơn lên che mặt:” Có mang theo đủ tiền không? Tôi không có đâu!”
Nói mà tụt cả hứng!
“Phền phức!” Chúc Nam Tinh muốn tức điên lên!
Thành công làm Chúc Nam Tinh xì khói, Kỳ Hạ lúc này mới lui người về, nghêm túc chọn món. Hai người một mặn một chay, gọi thêm súp và tất nhiên không thể thiếu được đặc sản của nhà hàng, món pizza sầu riêng.
Ngày thường Chúc Nam Tinh ăn cơm rất chậm, giống mèo nhỏ nhấp từng miếng từng miếng một.Cũng vì thế, trước đây, để đợi Chúc Nam Tinh, Kỳ Hạ cố ý ăn chậm lại rất nhiều.
Nhưng hôm nay, tốc độ ăn không tệ.
Kỳ Hạ tò mò hỏi: “Lát nữa có việc à?”
Chúc Nam Tinh tưởng bí mật nhỏ của mình bị phát hiện, kinh ngạc ngẩng đầu, trong miệng còn quên cả nhai cơm, “Hả?”
Cô gái nhỏ giương đôi mắt to tròn lên, trên miệng còn dính cơm.
Vẻ mắt ngốc nghếch ngẩng đầu, siêu cấp đáng yêu.
“Hả cái gì?” Kỳ Hạ đứng dậy cúi người, đưa tay dài lau miệng giúp cô:”Bao lớn rồi mà ăn cơm còn để dính lên mép”
Chúc Nam Tinh vội vàng nhai cơm,hỏi lại: “Chốc nữa cậu có việc không?”
Mong là không khéo đến vậy!
“Không có!” Kỳ Hạ nhấp một ngụm canh,”Bây giờ còn làm gì nữa!”
Cũng đúng.
Chúc Nam Tinh gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.
Sân khấu phía dưới không biết bao giờ đã có người dẫn dắt,chương trình vẫn tiếp tục như bình thường.
Trong bầu không khí khuấy động, ngàn lời chúc gửi tới.
Những nhà hàng như vậy thường là địa điểm tổ chức sinh nhật, MC sẽ cầm một tờ danh sách, lần lượt gọi tên từng người lên sân khấu cùng xướng bài ca chúc mừng sinh nhật.
Hôm nay cũng vậy.
“Ngốc!” Kỳ Hạ nâng mí mắt, ngả người ra sau, vô thức vén áo phông lên quạt.
Giống hệt ông già.
Chúc Nam Tinh không nghĩ nhiều,”Thích thật, được nhiều người chúc mừng như vậy, năm nay nhất định là năm hạnh phúc nhất!”
Kỳ Hạ cười nhạo một tiếng, không hề phản bác.
Đàn ông và phụ nữ đâu giống nhau, phụ nữ họ thường theo đuổi sự lãng mạn về mặt tinh thần, còn đàn ông lại khát cầu lãng mạn về mặt thể xác.
Mấy câu hát vu vơ hay tặng nhiều hoa đâu thể so sánh bằng một nụ hôn.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạ lập tức dời mắt xuống môi Chúc Nam Tinh.
Cánh môi vì cay mà có chút hồng, quanh viền môi còn hơi sưng.
Làn da cô rất trắng, cũng rất mịn, khuôn môi đỏ như đánh son.
Cổ họng không ngừng cuộn trào, Kỳ Hạ vội rời tầm mắt, ánh mắt buông lỏng nhìn sang chỗ khác.
Tâm trí tràn ngập hình ảnh đôi môi kiều nộn kia.
Lúc này, vị MC đột ngột hắng giọng gọi tên “Kỳ Hạ”
Kỳ Hạ khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.
Phản ứng đầu tiên là quay ra nhìn Chúc Nam Tinh, hai mắt cô gái nhỏ giảo hoạt, ôm mặt cười trộm.
“Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp!”
“Quý vị hãy cùng tôi chúc mừng bạn học Kỳ Hạ, tốt nghiệp vui vẻ, chiến thắng vinh quang!”
Chúc Nam Tinh cùng vị MC đồng thời nói, sau đó hàng ngàn lời “Kim bảng đề danh!” ồ ạt vang lên
Gì vậy!
Kỳ Hạ xấu hổ chết đứng tại chỗ, mặc dù mọi người ở đây không ai quen biết cậu, nhưng trong lòng vẫn không quá thoải mái.
Nhìn đến sắc mặt Kỳ Hạ có phần không đúng, Chúc Nam Tinh liền đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Kỳ Hạ nghiến răng đuổi theo,không quên ôm gối đi cùng, “Cậu cùng tôi trở về!”
“Về để cậu đánh tôi à, ai thèm về!”
Thân thể nhỏ nhắn của Chúc Nam Tinh dễ dàng tẩu thoát, luồn trái luồn phải thuận lợi chui qua, chạy ra khỏi nhà hàng. Kỳ Hạ giả bộ đuổi theo hai bước rồi dừng lại.
Khi ngang qua quầy bar, cậu quay lại liếc nhìn sân khấu, cúi đầu cười, còn mắng” đồ ngốc ” rồi mới bước ra khỏi nhà hàng.
Lúc bước ra khỏi nhà hàng,cậu ngẩng đầu thấy ngay Chúc Nam Tinh đang đứng cách đó chục mét.
Nhà hàng này nằm ở ven sông,cô đứng bên cạnh hàng rào, nhún chân vẫy tay chào cậu, còn lớn tiếng gọi.
“Kỳ Hạ!”
“Đến đây mau!”
Câu chữ rõ ràng.
Nghe xong tâm trạng lập tức trở lên vui sướng, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Kỳ Hạ cất bước, vừa chuẩn bị đi tới, bên tai bỗng vang lên một tiếng “phụt”. Âm thanh vang vọng trong không trung khiến mọi người không kịp đề phòng.
Không chỉ riêng Kỳ Hạ mà những người đi đường cũng đều sửng sốt.
“Mẹ ơi nhìn kìa, là pháo hoa đó!” Giọng nói thích thú của bạn nhỏ truyền đến.
Kỳ Hạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong đêm tối, từng chùm cầu lửa đỏ rực nở thành hoa, sặc sỡ sắc màu.
Chúc Nam Tinh đứng dưới pháo hoa, khó mà thấy khoảnh khắc Kỳ Hạ ngốc như này, nghiêng đầu cười khoái chí.
Hết điều này tới điều khác,mọi thứ đều khiến Kỳ Hạ không ngờ tới.
Nhớ rõ mấy ngày ăn Tết trải qua chiến tranh lạnh,Hạ Nham ngửa đầu ra ban công hỏi cậu:”Yêu một cô gái nhỏ trong sáng như vậy có gì thú vị? Cũng chả có gì mới mẻ, chỉ một cái thoáng qua liền thấu toàn bộ tâm tư!”
Trong miệng Kỳ Hạ ngậm điếu thuốc, đối mặt với gió, cậu bất giác nheo mắt, cách làn khói mờ ảo, một nửa thành phố đang nằm dưới mí mắt cậu.
“Vậy à?” Cậu mơ hồ nói:”Nhìn thoáng qua tao liền biết được, thế giới sau này của cô ấy, chỉ có mình tao!”
Nhưng cô gái nhỏ này, lặng lẽ cho cậu từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạ cắn môi cười.
Một lúc sau mới đi tới chỗ Chúc Nam Tinh.
Pháo hoa nổ tung tạo thành những mảnh nhỏ rơi trên bầu trời, tựa như những ngôi sao đêm.
Dưới bầu trời đầy sao,Kỳ Hạ từng bước một tiến gần đến bên Chúc Nam Tinh.
“Hây!” Chúc Nam Tinh bước chân sáo chạy tới, đặt hai tay ra sau lưng lắc đầu:”Tôi sẽ cho cậu một bất ngờ!”
Kỳ Hạ chăm chú nhìn vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng lại trìu mến.
Cậu không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô, thỉnh thoảng yết hầu lại lăn lộn hai cái. Chúc Nam Tinh không để ý mấy điều này, chỉ cảm thấy Kỳ Hạ rất vui vẻ, khóe môi cậu vẫn luôn nhếch.
“A, cười lên lộ hàm răng trắng quá!” Chúc Nam Tinh chỉ vào khóe miệng Kỳ Hạ, móc xuống làm bộ buồn rầu.
Trong gió đêm, đầu ngón tay có chút lạnh.
Kỳ Hạ giơ tay bắt lấy ngón tay cô, trong nháy mắt liền thu hồi bộ dáng tùy ý.
Cậu hơi cúi đầu, chăm chú nhìn Chúc Nam Tinh.
Mới đầu Chúc Nam Tinh không để ý mấy điều này, cho đến khi Kỳ Hạ nghiêng người tiến lại gần, cô mới mở to mắt né tránh.
Một tay đè lên miệng Kỳ Hạ nói:”Cậu muốn hôn tôi?”
Khi nói lời này, cô gái nhỏ ngây thơ mở to mắt,chính là bộ dáng vô tội muốn mạng người.
Kỳ Hạ: “……”
Hung hăng cắn chặt răng, một phen bỏ tay cô ra, nghiến lợi nói:” Còn chưa nghĩ tới!”
Chúc Nam Tinh ngửa cô cười phá lên.
Đồng Đồng quả nhiên đoán đúng, ngay cả phản ứng của Kỳ Hạ cũng giống hệt như vậy.
Làm cô nghẹn muốn chết.
“Dám cười!”
Kỳ Hạ điểm lên trán Chúc Nam Tinh, đẩy ra sau, sau đó lại vòng tay ôm lấy eo cô hướng vào lồng ngực, cúi đầu cắn vào cổ cô.
Môi lưỡi dán vào từng tấc da, cậu vừa lòng thở dài, mơ hồ nói:”Mềm!”
Chúc Nam Tinh: “!!!”
Suy đoán của Đồng Đồng không đúng!
“Cậu làm gì vậy!!” Chúc Nam Tinh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ né tránh ánh mắt, không nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn.
“Cậu quản tôi?”
Hả? Chúc Nam Tinh quay đầu, chủ động nhìn Kỳ Hạ. Kỳ Hạ không chịu cho cô nhìn,kết quả tầm mắt lại vô tình liếc tới lỗ tai Kỳ Hạ.
“Ha! Cậu thẹn thùng!” Chúc Nam Tinh như vớ được vàng, vươn tay nhéo tai Kỳ Hạ.
“Đừng nghịch!” Kỳ Hạ hắng giọng cảnh cáo.
Chúc Nam Tinh đâu quan tâm,vẫn mặc sức kiễng chân niết mạnh tai Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ ngửa người ra sau, dùng tay đẩy Chúc Nam Tinh ra, đánh trống lảng:”Định giở quỷ kế gì đây?”
“Tôi mơ thấy!” Chúc Nam Tinh đúng là nói thật:”Tôi nằm mơ thấy cậu trong mộng vô cùng hạnh phúc, là do tôi sắp đặt hết đó!”
“Vâng!” Kỳ Hạ cong khóe môi “Rõ ràng là sắp đặt!”
Chúc Nam Tinh: “Hả?”
“Không có gì!” Kỳ Hạ xoa đầu Chúc Nam Tinh, vươn cánh tay ôm vai cô vào lòng, cả hai cùng rảo bước về nhà:”Đi thôi, nhóc siêu quậy!”
Chúc Nam Tinh: “……Cậu không thích à?”
Kỳ Hạ: “……”
Chúc Nam Tinh: “Hả!”
Kỳ Hạ: “……”
Chúc Nam Tinh: “Nói đi!”
Kỳ Hạ: “Cậu nói nhiều vậy hay mai đi thi thay tôi đi!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Ngày hôm sau, kỳ thi Đại Học chính thức bắt đầu.
7h30′ sáng, Chúc Nam Tinh bị Chúc Cửu Tứ gọi dậy:”Đi đưa Kỳ Hạ đi thi!”
Chúc Nam Tinh mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên,”Chín giờ mới bắt đầu thi mà ba!”
“Đi sớm chút!” Chúc Cửu Tứ nói, “Mẹ con làm chút đồ ăn cho Kỳ Hạ, gọi báo đi, không thằng bé không ăn sáng đâu!”
“Chắc cậu ấy vẫn chưa dậy!”Chúc Nam Tinh đứng dậy.
“Còn không phải tại con!” Chúc Cửu Tứ cười.
7h55′ Chúc Nam Tinh đứng trước cửa nhà Kỳ Hạ.
Cô không nghĩ ngợi gì,đang định lấy chìa khóa mở cửa thì bỗng cửa được mở ra từ bên trong.
“Hả?” Chúc Nam Tinh kinh hỉ, “Sao biết chúng tôi đến hay vậy?”
Ngốc.
Rõ như vậy.
Kỳ Hạ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, đứng sang một bên, chào vợ chồng Chúc Cửu Tứ.
“Có lo lắng không?” Trên tay Trình Ninh Diệc cầm một hộp cơm.
“Không ạ!”Kỳ Hạ cười, cầm lấy rồi đi vào phòng khách. Chúc Nam Tinh theo sau,rất quen thuộc lấy đũa, thìa và bát nhỏ trong bếp.
“Con đói muốn chết!” Cô vừa đi vừa oán giận.
“Có ăn là tốt rồi!” Trình Ninh Diệc nhìn quanh “Phòng này không tệ, thi xong về Thanh Thành à cháu!”
Kỳ Hạ liếc Chúc Nam Tinh, suy nghĩ một chút mới trả lời:”Còn chưa biết ạ!”
“Không phải ba đã hứa sẽ cho bọn con đi chơi sao?” Chúc Nam Tinh đột ngột ngắt lời.
“Con còn phải đi học bổ trợ!” Chúc Cửu Tứ nói.
“À” Chúc Nam Tinh vô cùng thất vọng.
“Ăn nhanh đi, ăn xong còn tiễn Kỳ Hạ đi thi!” Chúc Cửu Tứ nói,”Thi ở trường nào, có xa không cháu?”
“Còn sớm ạ, cháu thi ở Nhị trung!”
“Chỗ đó cũng khá xa đấy, ăn xong chúng ta đưa cháu đi!”
“Vâng!”
8h20′ mọi người mới bắt đầu lên đường, đến nơi mới phát hiên ở cổng trường cũng không có quá nhiều người.
Kỳ Hạ xuống xe vẫy tay chào Chúc Nam Tinh, không muốn cho cô xuống,”Đừng ra, tôi tự vào được!”
“Ừm, vậy cậu cố lên nhé!” Chúc Nam Tinh cổ vũ cậu.
Ngốc.
Kỳ Hạ cười ra tiếng, bất đắc dĩ gật đầu.
Kỳ Hạ xoay người rời đi, Chúc Cửu Tứ mới khởi động xe,”Chúng ta đi thôi!”
“Vâng ạ!” Chúc Nam Tinh ngồi ở ghế sau, dựa lưng vào ghế nói:” Buổi trưa đến đón Kỳ Hạ nhà mình đi ăn món gì ngon đi ạ!”
“Nhất chí!”
Lúc nói chuyện, Chúc Nam Tinh vô thức liền về phía gương chiếu hậu, vừa nhìn thấy cả người lập tức cứng đờ.
“Ba!” Cô hoảng sợ nhìn Chúc Cửu Tứ.
Chúc Cửu Tứ cũng nhìn ra bên ngoài, lúc này mới nhìn rõ, Kỳ Hạ còn chưa vào trong trường, đang nói chuyện với ai đó.
Người kia ngồi trên xe lăn, chỉ vào mặt Kỳ Hạ.
“Đây là… An Thần!” Trình Ninh Diệc bất định hỏi.
Trong ấn tượng của Chúc Nam Tinh, An Thần mỗi lần xuất hiện đều không phải chuyện tốt, cho nên lúc này nhìn thấy cậu ta, CHú Nam Tinh gần như sợ chết khiếp.
Lại không nghĩ tới, Chúc Cửu Tứ mới là người xuống xe trước.
Cổng trường.
Kỳ Hạ không ngờ được sẽ gặp An Thần vào lúc này, nghiêng đầu nhìn về phía trường học,chính là An Di đang hởt hải chạy tới.
Điều này có thể lý giải tại sao An Thần có thể tới được đây.
“Anh” Kỳ Hạ bị An Thần chặn lại.
Kỳ Hạ không muốn quản hắn, lúc đi ngang qua An Thần, hắn bỗng nhỏ giọng nói:” Anh không muốn biết chân tướng à?”
Kỳ Hạ dừng lại, quay người nhìn.
Cậu đứng trước mặt An Thần, cúi đầu, nhìn hắn.
Ba giây sau, Kỳ Hạ nhếch khóe môi, cười thành tiếng.
.Cậu nhẹ nhàng nâng cằm, “Nói tiếp đi!”
An Thần thấy không đúng, hắn nghiêng đầu nhìn về một phía,giọng nói không hề dao động, “Nhìn xem, bọn họ đều ở kia!”
Kỳ Hạ không rõ nguyên do, đánh mắt nhìn theo.Bên kia đường, có ba người đàn ông đang hút thuốc cạnh cột điện thoại, trong số chúng có một người với mái tóc đỏ đặc biệt chói mắt.
“Không phải anh luôn muốn biết sao?” An Thần nói:”Là bọn họ, chính tôi đi tìm bọn họ đó!”
Vừa nói, hắn vừa đẩy xe lăn.
Xe lăn không nghiêng không lệch vô tư đụng trúng chân Kỳ Hạ.
An Thần nhìn chằm chằm vào đôi chân thẳng tắp của cậu, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng, hắn đè thấp giọng, như thể đang thuyết phục điều gì đó.
“Bây giờ anh vẫn còn cơ hội tìm chúng. Sau sáng nay, chúng sẽ rời khỏi thị trấn, muốn tìm cũng không được!”
“Kỳ Hạ! Anh không muốn báo thù cho Chúc Nam Tinh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!