Vừa nhìn thấy mặt của cô thì anh có hơi bất người biết vì sau không, vì gương mặt của cô lúc này đã xanh như tào lá chuối thêm với lại hồi chiều cô luyện tập bị té đập mặt xuống đất nên có vài chổ đỏ đỏ.
Lại thêm lúc nãy cô khúc nữa nên bây giờ nước mắt nước mũi đã tèm lem.
Nói ra thì sợ cô bị tổn thương chứ, nhưng thật chất nhìn cái mặt của cô lúc này trong vô cùng tệ hại.
"Sau này có chuyện gì thì cũng không được khóc"
Đang trong lúc lao nước mắt thì cô nghe anh nói, trong vô thức cô ngước mặt lên đáp lại.
"Gì cơ"
Hàn Chiêu Dạ nhìn cái bộ mặt thảm hại nhưng lại có chút ngô nghê của cô thì đành lên tiếng nói lại:
"Sau này dù có chuyện gì thì cũng không được khóc"
"Tại sau chứ"
"Là người của tôi thì phải mạnh mẽ, có gặp khó khăn cũng phải bình tỉnh mà tìm cách giải quyết.
Hãy nhớ khóc không giải quyết được vẫn đề, khóc chỉ làm cho bản thân của mình trở nên rối rắm và yếu đuối thôi"
"Nhưng lúc nãy quả thật là rất nguy hiểm"
"Nguy hiểm thì sau, m ỗi lần gặp nguy hiểm thì cô đều khóc à.
Hãy nhớ cho kỹ lời tôi nói, cho dù là một giây trước khi chết cô cũng không được khóc." Nói xong anh tiếng lại gần lao nước mắt cho cô.
Diệp Viên Hi sau khi được anh thông não thì cô ngước lên nhìn anh rồi nói.
"Được sau này có gặp khó khăn thì tôi cũng sẽ bình tĩnh mà giải quyết, cho dù là biết giây tiếp theo bản thân sẽ chết thì tôi cũng sẽ không khóc.
Nhưng có một đều nữa tôi muốn nói đó là tôi không phải là người của anh, hơn nữa người anh đang dựa dẫm là tôi tôi giúp nên từ đó suy ra anh là người của tôi mới đúng"
"...."
Cô gái này thật là...!Mà thú thật từ trước đến giờ chỉ có một mình cô mới thẳng thừng nói anh là người của cô thôi, nhưng ngẫm lại hình như lời của cô nói nghe cũng có lý.
Thấy anh im lặng không nói gì nữa thì cô tiếp tục lên tiếng:
"Cả ngày tập luyện mệt quá rồi nên tôi có thể xuống núi chơi được không"
"Được"
"Tôi quên đem tiền với lại bây giờ tôi cảm thấy người mình hôi rồi nên chúng ta quay lại biệt thự nha"
"Ừ"
Thấy anh đồng ý thì cô vui mừng mà đội mũ bảo hiểm vào, miệng còn không quên nói:
Lần này để tôi tự chạy, anh không được như lúc nãy nữa"
Đối với câu nói của cô thì anh chỉ im lặng không nói gì.
Chiếc xe mô tô màu đỏ lại lần nữa được quay đầu mà chạy đi, lần này cô không còn chập chạp như ban đầu nữa.
Do thích nghi với tốc độ lái lúc nãy của anh nên bây giờ cô không còn thích chạy chậm.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma, truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma , đọc truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma full , Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma full , Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma chương mới