"Lần này được xem như là anh đã cứu tôi một mạng nên sau này có anh có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi một tiếng
Mạn Mạn nói với anh mấy lời này xong thì cô cảm thấy nó hơi vô nghĩa vì những người như anh thì có việc gì mà cô có thể giúp được chứ.
Nhưng lời đã nói ra thì cũng đâu thể nào rút lại được, thôi thì để mai mốt có diệp trả thì cô trả còn không có thì xù luôn.
Thấy đối phương cứ yên lặng mãi khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạc nên cô lại tiếp tục lên tiếng:
"Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép được đi trước đây"
"Khoang đã"
"Có chuyện gì sau"
"Cô là ai"
Mạn Mạn: Sau cái tên này có chấp niệm với cái thân phận của mình như vậy không biết
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi không gây hại cho mấy anh là được"
"Cái vòng tay đó vừa có thể liên lạc, vừa có thể biến thành dao găm.
Loại vũ khí này trên thị trường không có bán và nó chính là hàng đặc chế"
"Nếu anh muốn biết thân phận của tôi thì cứ đi đều tra là được thôi"
"Tiểu thư Lâm gia"
"Đúng vậy, con dao này chính là do ba tôi làm để tặng cho tôi phòng thân đấy.
Đôi lúc mọi chuyện rất đơn giảng chứ không phức tạp như anh nghĩ đâu"
Nói xong rồi thì cô cất bước rời đi.
"Phù mém xíu nữa là bị phát hiện, xem ra sau này mình phải cẩn thận mới được"
Duy Khánh, Quang Khải, Tỉnh Lâm, Khải Hiên cũng bị thương nhưng chỉ ngoài da không đáng ngại.
Sau khi được các bác sĩ của tổ chức băng bó rồi thì Duy Khánh và Quang Khải được người hầu của biệt thự dẫn đến phòng ngủ dành cho khách để nghĩ ngơi.
Nữa đêm, trong phòng bây giờ chỉ còn lại cô và anh.
"Đau quá, đau quá aaaaa đau quá hà"
Hàn Chiêu Dạ:"Cô bớt rên lại để tôi còn nghĩ ngơi"
Viên Hy:"Tôi cũng đâu có muốn rên nhưng tại tay và vai của tôi đau quá"
"Lúc cô cầm súng tấn công tên thủ lĩnh của bọn khủng bố nhìn đầy anh hùng luôn mà sau bây giờ lại nằm đây than"
"Lúc đó khác, bây giờ khác.
Đau quá, đau quá"
Nghe tiếng cô than hoài như vậy khiến cho anh cảm thấy phiền và nhứt đầu nên cuối cùng anh cũng không nhịn được mà quát.
"Câm miệng
Thấy anh lớn tiếng với mình thì không hiểu sau cô lại thấy ấm ức và muốn khóc.
"Anh lớn tiếng với tôi huhuhu"
"Tôi nói cô cầm miệng"
Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng và dùng anh mắt đầy lạnh lùng đó nhìn cô khiến cho cô sợ hãi và cũng không lên tiếng than nữa nhưng những giọt nước mắt thì lại rơi.
Trên chiến trường, lúc đấu súng với người ta thì cô chẳn khóc nhưng không hiểu sau bây giờ chỉ cần anh lớn tiếng với cô thì cô lại mít ước.
Bạn đang đọc bộ truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma, truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma , đọc truyện Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma full , Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma full , Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma chương mới