Tiệc liên hoan cùng đồng nghiệp mới tiến hành được một nửa, Hàn Băng Nhi đã cầm lấy túi xách muốn đi.
Các đồng nghiệp ở trung tâm kiểm tra sức khỏe đều rất dễ chung sống, mọi người đều biết cô có việc khẩn cấp, đều rất thông cảm với cô.
Chỉ là sau khi Hàn Băng Nhi đi rồi, chủ đề của bữa tiệc lại kéo đến trên người Hàn Băng Nhi.
Hàn Băng Nhi là cô gái xinh đẹp nhất ở trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Có mấy người đồng nghiệp nam có tâm tư đối với cô trên phương diện kia, vẫn luôn hoặc ngoài sáng hoặc trong tối mà theo đuổi cô.
Ai cũng đều không ngờ đến, mấy tháng trước Hàn Băng Nhi đã kết hôn rồi.
"Đừng nhìn chúng ta luôn hận sắt không thành thép mà nói Băng Nhi là bánh bao, nhưng ai lại không thích chung sống với một người như vậy?"
Chị gái lễ tân chỉ ra điểm cốt lõi.
Trong cuộc sống hiện thực, rất hiếm gặp được loại người gặp ai cũng oán hận.
Ngược lại, cũng hiếm thấy ai náo loạn đến mâu thuẫn mà ngoài mặt vẫn cười ha ha.
Ai cũng đều hy vọng có thể trở thành người đến nửa điểm ủy khuất cũng không phải gánh chịu.
Nhưng có mấy người có thể làm theo ý mình.
Hàn Băng Nhi như vậy, nếu là ở trên mạng, chắc chắn sẽ có người nói cô là thánh mẫu, là bánh bao.
Rốt cuộc trong việc bị ôm nhầm, người thật sự được hưởng lợi là Hàn Băng Nhi, người bị hại là cô.
Mà cô còn muốn làm thế thân cho hôn ước của Hàn Hi Văn, gả cho một người thực vật..
Đây nếu là một tin tức trên mạng, bên dưới hẳn sẽ có một làn sóng người nói rằng cô ấy đáng bị như vậy.
Nhưng bọn họ lại bằng lòng kết bạn với Hàn Băng Nhi, bằng lòng làm bạn bè với Hàn Băng Nhi.
Ngược lại người như Hàn Hi Văn, cho dù có nhiều tiền đến đâu, ai sẽ yên tâm mà làm bạn thật sự với cô ta?
Con người mà, đều là như vậy, đều sẽ không hy vọng bản thân là bánh bao.
Nhưng ai cũng muốn làm bạn với bánh bao, ít nhất trong quá trình chung sống, cũng không sợ bản thân sẽ bị thiệt thòi hay nghẹn khuất.
Làm bạn với loại người có tư tưởng ích kỷ như Hàn Hi Văn, làm không khéo không chừng ngày nào đó sẽ bị cô ta đem bán đi.
Chị gái lễ tân lại an ủi nam đồng nghiệp, người theo đuổi Hàn Băng Nhi một cách chân tình thật cảm nhất, vỗ vỗ vai anh ta: "Cậu cũng đừng nhụt chí, đó căn bản cũng không phải là kết hôn.
Băng Nhi là bị ức hiếp quá tàn nhẫn rồi, cô ấy bị người trong nhà ép buộc.
Cô ấy cùng với người kia, một là chưa lĩnh chứng, hai là, cậu hiểu mà.
Người kia là người thực vật, đã hôn mê năm năm rồi.
Thực ra thì, Băng Nhi vẫn là người đơn thân."
Nam đồng nghiệp quả nhiên được chị gái lễ tân cổ vũ, phút chốc vuốt vuốt mặt, quét sạch sự suy sụp trước đó.
Chị gái lễ tân lại nói: "Băng Nhi quá đáng thương rồi, nói thật thì, cái nhà kia thật quá đáng.
Đặc biệt là người con gái nuôi, tôi trước giờ thật chưa từng thấy qua người không cần mặt mũi như thế."
Trong mắt mọi người, Hàn Băng Nhi quá lương thiện, quá mềm lòng rồi.
Dưới sự thảo phạt của đám người, suy nghĩ lại một chút Hàn Băng Nhi ngày thường xử sự làm người, đều cảm thấy sau này nên đối tốt với cô một chút.
Hàn Băng Nhi cũng không biết bản thân trong mắt các đồng nghiệp đã trở thành một tiểu đáng thương cần được quan tâm và yêu thương.
Khi cô vội vã đến bệnh viện, mẹ Lục đang chụp CT, bà Vương hàng xóm vẫn đang mắng: "Đã nói từ sớm với bảo vệ rồi, đèn trong hành lang chúng ta lúc được lúc hỏng, trong lầu này cũng không phải không có người già.
Đã giục mấy lần rồi, cũng không có người thay.
Bây giờ thì tốt rồi, mẹ chồng con bị té ngã rồi."
Hàn Băng Nhi nghe vậy lại là sắc mặt trầm xuống.
Đèn trong hành lang làm sao có thể hỏng được, rõ ràng hơn một tuần trước mới thay bóng đèn mà.
Chuyện ngày ngoại trừ cô và người thay bóng đèn ra thì không có ai biết nữa.
Cô tan ca sớm, lúc thay bóng đèn, những người đi làm còn chưa tan ca, những người già đều ở trong nhà, đến cả bảo vệ cũng không biết.
Kết quả bây giờ lại hỏng đèn?
Sao cô lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Bà Vương thấy biểu tình của Hàn Băng Nhi không tốt, liền vỗ vỗ tay cô an ủi: "Còn may, mẹ chồng con không ngã đến chỗ này." Bà chỉ vào sau lưng mình: "Nếu ngã chỗ này, vậy thì lớn chuyện rồi."
Người già chỉ cần ngã một cái cũng đều dễ xảy ra chuyện lớn, xử lý không tốt nửa đời sau liền nằm một chỗ trên giường.
Vận khí của mẹ Lục không tệ, bà quen thuộc hành lang, vì vậy chỉ ngã gãy chân, không ảnh hưởng đến cột sống.
Mẹ Lục chụp phim xong đi ra, Hàn Băng Nhi vội bước đến đỡ bà.
Thấy sắc mặt mẹ chồng trắng bệch, trong lòng cô căng thẳng, cũng không quan tâm mái tóc của mình hỗn loạn, vội vàng hỏi: "Mẹ, có nghiêm trọng không, có đau lắm không?"
Nếu như lúc đầu, Hàn Băng Nhi đến nhà họ Lục chỉ vì để trả ơn, thì bây giờ cô đã có cảm tình với mẹ Lục.
Dù sao cũng cùng sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, mẹ Lục đối xử với cô cũng rất được, trước giờ đều không cố ý tìm đến phiền phức.
Cô sớm đã hòa nhập vào cái nhà này, lúc này thấy mẹ Lục gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Mẹ Lục xua xua tay: "Không sao."
Bác sĩ chỉnh hình là một bác sĩ già sắp về hưu, dùng giọng điệu trách cứ nói với Hàn Băng Nhi: "Làm con gái như cháu cũng thật là, người lớn tuổi, việc gì cũng phải cẩn thận chú ý.
Không phải là tôi cố ý hù dọa cháu, thời gian trước, có một cụ già ngã từ trên cầu thang xuống, kết quả bị trúng gió, tê liệt.
Cô gái, người già mà còn sức khỏe, cũng giúp cháu giảm bớt gánh nặng.
Sau này nhất định phải cẩn thận, lớn tuổi rồi không thể để té ngã."
Hàn Băng Nhi cũng không giải thích cô không phải là con gái.
Bà Vương cũng không nghe được lời này, mẹ Lục chỉ nhìn Hàn Băng Nhi một cái.
Hôm nay trời rất giá rét, cô nhất định là một đường chạy đến, đầu tóc rối loạn, người cũng là thở hỗn hễn.
Mẹ Lục quay đầu lại nói với bác sĩ chỉnh hình: "Bác sĩ, nó không phải là con gái tôi, là con dâu tôi."
Bác sĩ chỉnh hình là một người thích chuyện phiếm, ghét nhất là con gái xem nhẹ ba mẹ, vốn dĩ vẫn còn vài lời muốn khuyên Hàn Băng Nhi, nghe vậy cũng nghẹn lời.
Ai cũng biết, trên phương diện pháp luật, con dâu không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng mẹ chồng.
Chỉ có con gái mới có.
Lời vừa nãy của ông có chút đắc tội người ta rồi..
Nhưng mà, gia đình này là chuyện gì, con dâu vội vã chạy đến, con trai ngược lại đến bóng dáng đều không thấy.
Bác sĩ chỉnh hình thoải mái hào phóng nói xin lỗi Hàn Băng Nhi: "Cô gái, trách tôi đã nhìn nhầm rồi.
Bình thường sốt ruột như vậy đều là con gái, nên tôi mới nghĩ cháu là con gái.
Nhưng lời tôi vừa nói lúc nãy cháu trở về sau này vẫn nên nói với chồng cháu một tiếng, người lớn tuổi không thể để bị té.
Mẹ cháu vẫn còn tốt, chỉ bị thương ở chân, còn may không có bị thương đến cột sống.
Nếu không thì phiền phức rồi.
Hai ngày này vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, cháu đi với y tá làm thủ tục nhập viện đi."
Hàn Băng Nhi đáp một tiếng, cô nhờ bà Vương và y tá giúp chăm sóc mẹ Lục một lúc, cô nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện.
Đợi sắp xếp mọi việc xong xuôi thì cũng sắp mười giờ rồi.
Mẹ Lục nằm ở phòng bệnh ba người, bệnh viện sớm đã qua giờ thăm hỏi.
Vốn dĩ Hàn Băng Nhi muốn ở lại bên giường bệnh, nhưng cũng chỉ là nghĩ, ở nhà vẫn còn Lục Hạo Thiên và Đậu Đậu nữa.
Mẹ Lục cũng biết hoàn cảnh trong nhà, chỉ nói với Hàn Băng Nhi: "Con về trước đi, việc trong nhà đành làm phiền con rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi, truyện Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi , đọc truyện Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi full , Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi full , Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi chương mới