Khi xuân về hoa nở, công ty của Lục Hạo Thiên dần dần đi vào quỹ đạo.
Hiện tại nhân viên công ty không nhiều, tính cả ông chủ như anh vào cũng không quá mười người, nhưng mỗi người đều sục sôi ý chí chiến đấu.
Những người này đều là cấp dưới trước đây của anh, bây giờ đều đến tuổi thành gia lập nghiệp, có thể bỏ công việc trước đó cùng anh làm lại từ đầu, đây cũng không phải là tình nghĩa bình thường nữa rồi.
Công ty cách trung tâm kiểm tra sức khỏe của cô không xa, cả lộ trình đi bộ mười phút là đến.
Tựa hồ là vì quan tâm đến thời gian đi làm tan tầm của cô, anh đơn phương sửa thời gian của chính mình cho đồng nhất với cô.
Như vậy mỗi ngày anh đều có thể tiện đường đưa đón cô.
Vương Kiên đã là tài xế của anh, cũng là trợ lý tư nhân của anh.
Hôm nay cũng như mọi ngày, sáng sớm bảy giờ, anh và cô ngồi sau xe, Vương Kiên đang hết sức chuyên chú lái xe.
Cô thấy anh đang lật xem tài liệu, bèn hỏi: "Em thấy số lần bác sĩ Thịnh đến nhà cũng nhiều hơn, là có liên quan đến hạng mục đang làm anh phiền não sao?"
Anh bỏ tài liệu trên tay xuống, nhéo nhéo mũi, gật đầu: "Có chút liên quan.
Trước khi anh xảy ra chuyện, anh trai anh và anh đều vì đấu thầu hạng mục Danh Sơn này mà bôn ba.
Sau này bọn anh xảy ra chuyện rồi, ba anh cũng không có tâm tư, hạng mục này bị nhà họ Thịnh và mấy công ty khác bắt được, giữa chừng xảy ra vài vấn đề dẫn đến ba năm trước hạng mục này bị ngừng lại.
Thịnh Viễn biết chút nội tình, hiện tại anh tìm cậu ấy tìm hiểu tình hình."
"Như vậy a." Cô lại hỏi: "Bây giờ anh muốn lần nữa tiếp nhận hạng mục này?"
"Đúng vậy, ngừng lại quá lâu, bộ phận liên quan lại lần nữa tiếp nhận, phỏng chừng muốn bắt đầu lần đấu thầu mới."
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh nóng vội muốn Đông Sơn tái khởi.
Hạng mục Danh Sơn, anh và anh trai dốc vào bao tâm huyết, nếu như lần này anh không thể tiếp nhận hạng mục này nhất định sẽ là một tiếc nuối.
Nhưng vấn đề là, hiện tại quy mô công ty anh vẫn còn nhỏ, ăn không nỗi hạng mục lớn như vậy.
Phiền não hiện tại của anh, cô không thể giúp được gì, chỉ có thể nhẹ giọng cổ vũ anh: "Đừng nóng vội, mọi việc nhất định sẽ có cách giải quyết mà."
Câu nói này người khác cũng nói qua với anh, anh đều nghe một chút.
Bây giờ côcũng nói lời này, lông mày nhíu chặt của anh giãn ra, tâm tình hình như tạm thời thả lỏng, gật đầu đáp: "Ừ."
Sự việc quả nhiên như cô nói vậy, nghênh đón chuyển biến mới.
Tin tức này là Thịnh Vi truyền tới, nghe nói bên phía nam có một đại lão cũng rất có hứng thú với hạng mục Danh Sơn.
Hiện tại đang chuẩn bị đến đây ra tay tiến hành đấu thầu.
Bộ phận liên quan đang lo tìm không thấy người tiếp nhận thích hợp, luôn tích cực liên lạc với ông.
Vốn dĩ, hạng mục Danh Sơn đã bị công ty khác từ bỏ, ai nấy đều nhìn ra, đây là một miếng bánh không rõ tiền đồ, phải đầu tư nguồn tài chính và nhân lực lớn, cuối cùng lợi nhuận thế nào không ai có thể đảm bảo.
Bây giờ kinh tế đình trệ, công ty lớn đại gia tộc đều có mấy hạng mục phải duy trì vận hành, tự nhiên là không có hứng thú gì với hạng mục này.
Công ty nhỏ ngược lại có hứng thú, tiếc rằng không có người vạch ra..
Nhưng mà, nếu như vị đại lão này gia nhập vào, vậy mọi thứ đều sẽ khác.
Đừng nói là cái hạng mục này, móc nối với vị đại lão này lo gì về sau không có cơ hội hợp tác kiếm tiền.
Tin tức này đối với anh mà nói không chắc là chuyển biến tốt.
Có điều, anh cũng coi như là bình tĩnh, từng chút từng chút đem kế hoạch ban đầu cùng anh trai chuẩn bị lần nữa trau chuốt mài dũa.
Cô thấy tình hình này, thật sự cũng không giúp được gì.
Thời gian rãnh rỗi trước giờ tan làm, cô thấy một đồng nghiệp nữ đang tính nhân duyên cho đồng nghiệp nam, liền ghé vào nghe ngóng, cười nói: "Giai Giai cô đổi nghề khi nào thế?"
Nữ đồng nghiệp tên Giai Giai quay đầu: "Gần đây có học một chút.
Cô không biết đâu, gần đây tôi phát hiện ra một cơ hội làm ăn, bây giờ rất nhiều người tin vào cái này.
Anh họ của tôi chính là một tay gà mờ, ở trên mạng mở một gian hàng, tính tình duyên sự nghiệp gì gì đó cho người ta, kiếm được không ít tiền.
Tôi học một chút nói không chừng về sau phát triển thành một cái nghề hắc hắc.
Băng Nhi, cô tới vừa đúng lúc, tôi cũng tính cho cô một quẻ.
Yên tâm, tôi bây giờ vẫn chưa học thành tài, không lấy tiền của cô."
Một nam đồng nghiệp khác cười: "Cô mà cũng lấy tiền, phải cho thêm tiền mới để cô tính."
"Cút cút cút, tôi vừa nãy bấm đốt tính, cậu năm nay sang năm cũng không thoát kiếp FA!"
Nam đồng nghiệp đứng dậy nhường lại chỗ ngồi, nói đùa với cô: "Cô ngàn vạn lần đừng tính nhân duyên, nghe nói tính một lần lại ế một lần."
Giai Giai trợn trắng mắt: "Cậu cho rằng người ta giống cậu sao, nhân duyên của cô ấy tốt lắm."
Cô cũng không muốn tính gì cả, nhưng chịu không nổi sự nhiệt tình của đồng nghiệp, chỉ đành ngồi xuống làm "chuột bạch" cho đồng nghiệp luyện tay nghề.
Giai Giai nhìn cô chăm chú: "Tính tình duyên?"
Cô lắc đầu: "Không tính."
Cô đối với những chuyện này..
thật sự là không quá hứng thú, khi nào nên đến tự nhiên sẽ đến, không đến thì độc thân như vậy cũng khá tự tại.
"Sự nghiệp?"
Hàn Băng Nhi: "Công việc hiện tại của tôi khá thuận lợi, hẳn là cũng không cần tính."
"Băng Nhi ngoan, cô nói một chuyện để tôi tính cho cô có được không.
Hôm nay trạng thái của tôi đặc biệt tốt, thật đó."
Cô ngẫm nghĩ, nghĩ đến chuyện Lục Hạo Thiên đang phiền não, bèn nói: "Vậy cô giúp tôi tính một chuyện, xem có thể thành hay không."
"Đến đi!"
* * *
Sau mấy phút, Giai Giai vẻ mặt nghiêm túc cho ra bốn chữ: "Tùy cơ ứng biến."
Hàn Băng Nhi: "?"
Giai Giai hắc hắc cười: "Nhưng là ý tốt a! Tôi cảm thấy có thể thành." Lời nói đến đây, cô cũng không quên mua cho bản thân cái bảo hiểm: "Nếu như không thành, cũng đừng trách tôi, tôi vẫn chưa thành tài mà."
Cô lại có chút vui vẻ, mặc kệ nói thế nào, đây cũng là lời hay, là dấu hiệu tốt.
Cô lấy từ trong túi xách ra hai viên chocolate đưa cho Giai Giai: "Mượn lời may mắn của cô!"
* * *
Hàn Hi Văn gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi.
Từ đêm tất niên cho đến bây giờ, theo cô ta thấy, không có nổi một chuyện tốt.
Đầu tiên là Hứa Hoài Đức đối với cô ta lúc nóng lúc lạnh.
Có đôi lúc cả ngày cũng không trả lời tin nhắn của cô ta, có đôi lúc lại mua quà cho cô ta.
Chuyện tình cảm cô ta chưa trải nghiệm nhiều.
Kiếp trước ban đầu thích Lục Hạo Thiên, muốn trở thành vợ chưa cưới của anh, sau lại cô ta lăn lộn giữa mấy người đàn ông, cũng không hề thật lòng.
Kiếp này cô ta sống lại trở về, liền ở bên Hứa Hoài Đức.
Cô ta không biết có phải tất cả đàn ông đều như vậy, làm cho người ta không nắm bắt được.
Cô ta cho rằng anh ta có người phụ nữ khác, nhưng nghe ngóng tin tức từ Bạch Đào, Bạch Đào cũng an ủi cô ta, làm cô ta không nghĩ nhiều nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi, truyện Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi , đọc truyện Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi full , Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi full , Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi chương mới