Có rất nhiều người quấn lấy Mộ Diệc Thần, nhưng không ai kiêu ngạo giống như Tô Vũ Đồng, giờ phút này sắc mặt Mộ Diệc Thần như bão táp tới u ám đến đáng sợ.
Chân mày nhíu lại, ánh mắt lạnh băng, đối với Tô Vũ Đồng giận dữ nói: “ Đi ra ngoài!.”
Anh nghĩ mình bị điên rồi khi để cô vào phỏng vấn.
Trong mắt Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng chỉ là người phụ nữ mưu mô thích chơi trò lừa gạt, vì để cho anh chú ý đến cô, nhớ tới cô, mà hao hết tâm tư, anh sẽ không lãng phí một giây nào nữa để xem cô diễn trò.
Tô Vũ Đồng đã nói xong lời cần nói.
Khi nghe những lời giận dữ của Mộ Diệc Thần, đương nhiên cô sẽ không mặt dày ở lại, cô qua người rời đi.
Ra khỏi cửa, trong ánh mắt dò xét cùng bàn tán của mọi người, cô bước đến thang máy mà không ngoảnh đầu lại.
Ra khỏi tòa nhà Hoa Thịnh, cô không vội trở vê nhà mà thay vào đó đi bộ xung quanh.
Căn cứ tình cảnh cuộc phỏng vấn lúc nãy, có chắc chắn không có hi vọng làm việc ở Hoa Thịnh, đồng thời ba nhân viên phỏng vấn kia đều kính nể tên tự kỷ điên cuồng kia, họ luôn theo dõi sắc mặt của anh.
Cơ hội để cô có thể tiếp cận được Mộ Diệc Thần chính là những nhà hàng gần đây, con người thì cần phải ăn, vì vậy cô quyết định tìm công việc ở xung quanh và há miệng chờ sung.
Bởi vì, hôm nay cô mặc đồ công sở nên không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của nhà hàng, quản lý nhà hàng thấy quần áo cô mặc, giày đi cùng chiếc túi trên tay rất giá trị.
Chỉ sợ cô suy nghĩ không kỹ càng, đi làm vài ngày lại nghỉ, nên không dám nhận cô, liên tiếp mấy nhà hàng đều từ chối, không còn cách nào cô đành đi đến quán cà phê xin thử.
Đi một vòng xung quanh thì đã đến xế chiều, hơn nửa ngày đi giày cao gót, chân cô đau nhức, vì thế cô tìm một nơi yên tĩnh để cởi giày và ngồi nghỉ ngơi.
Ngồi một lúc, cô phát hiện cảnh tượng Mộ Diệc Thần đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô nhìn hồi lâu, chợt cảm thấy người phụ nữ này rất quen, cố gắng suy đoán, cuối cùng cũng nhớ ra.
Nở nụ cười tươi trên môi, ngay cả giày cô cũng không mang, cô vội vàng đứng dậy, rút điện thoại di động ra, ngắmhướng chỗ bọn họ mà chụp: “ Tách tách tách!”.
Ông trời không phụ lòng người, câu này có vẻ đúng!
Câu ác giả ác báo, lại càng đúng!
Cô đã bắt được đuôi của anh.
Nhìn xem anh như thế nào mà kiêu ngạo.
Âm thanh chụp ảnh phát ra, làm gián đoạn hành động của Mộ Diệc Thần cùng Chu Lệ Đồng, hai người tách nhau ra.
Chu Lệ Đồng nhanh chóng đeo kính và khẩu trang che kín mặt, lúc này Mộ Diệc Thần lườm Tô Vũ Đồng, tức giận ra lệnh: “ Đưa điện thoại ra đây.”
Người phụ nữa này như hồn ma, ở đâu cũng gặp cô.
“ Ồ!”
Tô Vũ Đồng cười và hỏi, “ Tại sao?”
Anh cho anh là ai chứ?
Hiện tại bằng chứng trong tay cô, mà dám dùng thái độ này nói chuyện với cô.
Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng kiêu ngạo như vậy, sắc mặt càng lạnh, giận dữ nói: “ Tô Vũ Đồng, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cô đừng ép tôi ra tay.”
Nghe được anh uy hiếp mình, còn muốn ra tay, Tô Vũ Đồng cười gian sảo, cô quơ điện thoại trong không khí, không sợ hãi nói: “ Cho dù anh có lấy được điện thoại của tôi, thì ảnh tôi vãn còn.
Tôi nghĩ rằng giới truyền thông sẽ rất muốn biết đến cuộc sống tình cảm của siêu sao Chu Lệ Đồng.”
Cô không có ý làm tổn thương Chu Lệ Đồng, cô chỉ ghét tên tự kỷ này.
“
Buổi sáng anh đối xử với cô như thế nào, cô sẽ không quên.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em, truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em , đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em chương mới