Nếu bọn họ đã nhận định cô dùng thủ đoạn không chính đáng quyến rũ cấp trên, thì cho dù cô có giải thích như thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin, cho nên không cần giải thích, cô sẽ dùng chuyện này uy hiếp bọn họ. Kỳ thật ngoài ý nghĩa xấu xa của bọ họ ra , thì thật ra đoán cũng không sai, chính cô dùng thủ đoạn mới có thể vào công ty, cái tên hẹp hòi chính là người đứng sau lưng cô. "Cô!” Người phụ nữ gây rối bị lời đáp trả cùng cảnh cáo của Tô Vũ Đồng, làm tức giận đến khuôn mặt xiêu vẹo, cực kỳ phẫn nộ định đi lên dạy dỗTô Vũ Đồng, lại bị người bên cạnh này giữ chặt. "Lâm Na, chúng ta đều là đồng nghiệp chung công ty, bỏ qua đi vậy." "Đúng vậy, đồng nghiệp với nhau sẽ có lúc xảy ra mâu thuẫn, không cần thiết vì những điều này mà động tay chân.” "Quên đi, quên đi, đi nhanh đi. Còn một đống công việc cần phải làm kìa." Tô Vũ Đồng kiêu ngạo như vậy, làm cho những người bên cạnhLâm Na rất để ý. Tập đoàn Hoa Thịnh cũng không phải dễ vào được, phỏng vấn có bao nhiêu nghiêm khắc bọn họ so với ai khác đều rõ ràng, bọn họ không muốn bị Lâm Na làm liên lụy, nên nhanh chóng khuyên cô ta. Vài người cười gượng gạo với Tô Vũ Đồng, sau đó hợp lực ép buộc kéo Lâm Na vào thang máy. Tính cách thật đáng sợ, một trò hề cứ như vậy chấm dứt, Tô Vũ Đồng bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục đi về phía căn tin. Triệu Tiểu Đào đang trốn ở góc tối đến trễ vài phút chỉ thấy đoạn sau, chỉ kịp chụp lại bộ dáng lợi hại của Tô Vũ Đồng bằng điện thoại. Sau khi Tô Vũ Đồng đến căn tin, anh ta liền gửi các bức ảnh vừa chụp cho Trưởng phòng hậu cần. Sau khi Trưởng phòng hậu cần xem xong, ông ta liền gửi cho Mộ Diệc Thần. Thấy trong ảnh là bộ dạng không sợ hãi của Tô Vũ Đồng, sắc mặt Mộ Diệc Thần rất xấu. Ngay lập tức, anh ta gửi tin nhắn cho Trưởng phòng hậu cần yêu cầu Triệu Tiểu Đào tiêp tục theo dõi. Tô Vũ Đồng mới đến công ty một ngày, ngay tại nơi của anh ức hiếp người , thật sự rất to gan! Tô Vũ Đồng cũng không biết Mộ Diệc Thần đối với cô ấn tượng càng xấu hơn, mua đại một phần cơm, đi đến một góc khuất ngồi xuống, sau đó cầm điện thoại bấm số của Mộ Diệc Thần "alo?" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói ở đầu dây bên kia thờ ơ và lạnh lùng. Nghe được giọng điệu này của hắn, cơn giận bị kìm nén của Tô Vũ Đồng được giải phóng, tức giận nói: "Tôi mang theo vali đến , chúng ta ở nơi nào trao đổi!" Đều do tên hẹp hòi này, yêu cầu cô mang theo vali đi làm, làm hại cô bị người khác nói mỉa mai Tuy rằng cô đã thắng, nhưng trong lòng rất là khó chịu. Kiếp trước cô đã làm điều ác gì mà kiếp này gặp tên khó ưa này. Mộ Diệc Thần quen ở trên cao, không ai dám dữ dằn với a, mà Tô Vũ Đồng lại lặp đi lặp lại nhiều lần, anh nhíu chân mày, lạnh nói: "Giờ tan tầm sẽ có người tìm cô.” Vốn anh định cử trợ lý Tiểu Dương đi trao đổi, nhưng mà hiện tại anh thay đổi chủ ý . Một người phụ nữ khủng khiếp như vậy, anh chỉ muốn mài dũa đi tính khí của cô, để cô biết thế nào là thu hồi. Tô Vũ Đồng vừa nghe còn muốn cô mang theo vali này để làm việc tiếp, cô tức giận phẫn nộ nói qua điện thoại: "Chúng ta ở cùng công ty, hiện tại trao đối không phải dễ hơn. . .
. . ." Tô Vũ Đồng còn chưa nói xong, thì Mộ Diệc Thần đã cúp điện thoại.
Anh ghét nhất phụ nữ gian xảo muốn cùng anh bàn điều kiện, nên anh không muốn lãng phí nước bọt. Nếu không phải ảnh chụp ở trong tay cô, ngay cả điện thoại anhcũng không tiếp! Loại phụ nữ bỉ ổi này không xứng nói chuyện với anh. Lại bị cúp điện thoại, Tô Vũ Đồng tức giận mắng một câu, "Đồ đàn ông chết bằm!" Sau đó tức giận cất điện thoại. Tâm tình không tốt, nên không muốn ăn, hương vị đồ ăn căn tin Hoa Thịnh cô cũng không muốn ăn. Sau khi ăn được một ít, cô đứng dậy kéo vali về phòng tài liệu tiếp tục làm việc. Dọc theo đường đi, cô vẫn phải chịu đựng những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Mỗi khi gặp được một ánh mắt, nàng ở trong lòng mắng Mộ Diệc Thần một lần, đoạn khoảng cách đi đến phòng tài liệu này, cô đã muốn đem mười tám đời tổ tông của Mộ Diệc Thần chửi hết mấy lượt. Bận rộn làm thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó nhoáng cái đã sáu giờ tối. "Xin chào cô Tô, tôi đến lấy vali." Lúc Tô Vũ Đồng đang bận rộn, một người đàn ông mặc bộ vest đen trên tay trống không đi đên trước mặt cô, trên mặt mang theo mỉm cười tiêu chuẩn, trông rất lịch sự. "Vali của tôi đâu?" Thấy hắn không cầm theo thứ gì, Tô Vũ Đồng đứng dậy hỏi. Không phải nói muốn trao đổi sao? Cái tên hẹp hòi lại muốn đùa giỡn cái gì nữa đây! Thấy cô sốt ruột, trợ lý Tiểu Dương vẫn mỉm cười, nói: "Cô Tô, vali của cô ở trên chiếc xe khác, hôm nay lại không có ở đây, ngày mai cô nhất định sẽ lấy được nó." Sau khi nghe xong Tô Vũ Đồng nổi giận, nhìnTiểu Dương tức giận nói: "Ông chủ của anh lại muốn làm gì? Rõ ràng chính là anh ta kêu tôi mang vali tới vào hôm nay!" Hôm nay vì vali này cô đã muốn bị người khác mỉa mai một trận, nếu ngày mai cô còn mang theo một cái giống như này nữa, cô không phải trở thành kể xấu giống như họ nói sao. Thật sự là đáng giận! Cô không ngại cãi nhau với người khác, nhưng cô rất lo lắng để ý những lời nói khó nghe về cô Thấy Tô Vũ Đồng tức giận, thái độ của trợ lý Tiểu Dương vẫn như cũ bình thản, mỉm cười nói: "Điều này tôi cũng không rõ, nhiệm vụ của tôi là tới lấy vali, cô Tô, gặp lại sau." Tiểu Dương nói xong, dẫn theo vali bước đi , để lại một mình Tô Vũ Đồng tức giận. "Hừm!" Tên đàn ông hẹp hòi kia làm cho cô không vui, cô cũng muốn phá hỏng tâm trạng của anh. Nghĩ đến đây, cô đứng dậy mở bức ảnhMộ Diệc Thần cùng Chu Lệ Đồng ôm nhau, trực tiếp gửi choMộ Diệc Thần, còn cố ý thêm một câu: "Tôi thích đăng Weibo khi tôi đang có tâm trạng xấu! Nếu tôi lỡ tay gửi nhầm đi thì cũng đừng trách tôi!” Mộ Diệc Thầnbận rộn một ngày, đang ngồi ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được di động vang , liền nhìn thoáng qua. Khi anh nhìn thấy những bức ảnh và tin nhắn trên màn hình, hơi thở của anh liền lạnh xuống, ngay cả lái xe phía trướcTiểu Vương đều cảm nhận được, tức khắc rụt cổ lại. Không biết là ai đã chọc giận ông chủ của bọn hắn ! Tô Vũ Đồng đợi một hồi, nhận dược Mộ Diệc Thần trả lời hai chữ: "Cô dám!" Hiện tại cách màn hình cô cũng có thể tưởng tượng được sắc mặtcủa Mộ Diệc Thần, tâm tình nhanh chóng tốt lên. Sau khi trở về nhà, cô cùng Trần Nghiên Nghiên vui vẻ ăn lẩu do mình tự nấu, trong khi ăn vẫn không quên gọi video call cho Thôi Chân Hi. "Wow, trời ơi đã quá!" Chân Hi nhìn thấy nồi lẩu trên màn hình, đôi mắt cô nàng đầy khao khát. Giống như cô muốn ăn cùng bọn họ. Tô Vũ Đồng thấy Chân Hi như vậy, cố ý gắp cá viên cô nàng thích nhất, quơ tay trước cameras, điều đó làm cô nàng khó chịu hơn nữa.. Trần Nghiên Nghiên thấy Tô Vũ Đồng trêu chọc Chân Hi, ngay lập tức cười lên tiếng, nói với camera: "Chân Hi, đến đây nếu cậu muốn ăn. Khi bạn đến, tôi sẽ nấu một nồi lớn cho bạn ăn no. " Cô cùng Chân Hi chưa gặp mặt ở ngoài bao giờ, nhưng cô đã xem cô nàng như một người bạn tốt giống như Tô Vũ Đồng. Sau khi nghe những lời của Nghiên Nghiên, sắc mặt Chân Hi cảm động, đối với Tô Vũ Đồng làm mặt quỷ, sau đó cười nói: "Vẫn là Nghiên Nghiên hiểu rõ mình nhất, Vũ Đồng xấu lắm."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!