Thấy cô nâng ly lên, Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch không hẹn mà cùng nâng ly, ánh mắt hai người nhìn đối phương đầy u ám.
Nhưng chỉ có hai có hai người, khi rời con mắt thì sự sắc lạnh ấy cũng biến mất, trở thành ánh sáng nhàn nhạt.
Uống hớp rượu đầu tiên, mọi người bắt đầu ăn.
Cố Triều Tịch lần đầu đến nhà họ Tô làm khách, Tô Vũ Đồng rất nhiệt tình nói với anh một câu: -A Tịch, trước đây cùng ra ngoài ăn cơm anh đều thích ăn đồ Tây, cũng không biết những món ăn gia đình hằng ngày này có hợp khẩu vị của anh không? Cố Triều Tịch cười nhẹ nhàng, ấm áp như ánh nắng xuân: -Có hương vị đặc biệt, tôi rất thích, sau này có thể thường tới không? Cố Triều Tịch vào thời điểm mình buồn nhất chăm sóc mình, trong lòng Tô Vũ Đồng vô cùng cảm kích anh, tất nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười: -Được chứ.
Cố Triều Tịch trong lòng cô bây giờ giống như Nghiên Nghiên và Chân Hy vậy, cho nên cô không có gì vướng bận.
Thấy cô trả lời dứt khoát như vậy, Cố Triều Tịch rất vui, sắc mặt Mộ Diệc Thần lại không tốt, đuôi mắt giật giật, nói một câu rất có tính châm kích: -Sếp Cố vẫn thật không khách sáo! Thường xuyên tới! Anh ta cũng dám nghĩ tới à? Thật sự coi anh như không tồn tại sao? Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của Mộ Diệc Thần, liền ngượng ngùng.
Cố Triều Tịch cười hòa nhã, tư thế nhã nhặn nói: -Lấy quan hệ của tôi và Vũ Đồng, nói khách sáo thì xa cách rồi.
Anh chính là muốn chọc tức Mộ Diệc Thần! Rõ ràng anh ta ở cùng Châu Lệ Đồng, tại sao vẫn dây dưa với Vũ Đồng, có phải quá tham lam rồi không? Lời này của anh vừa nói ra, không khí trên bàn ăn liền thay đổi, không thấy dao kiếm nhưng ngửi thấy mùi thuốc nổ nồng nặc.
Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương một người nhìn Tô Vũ Đồng, một người nhìn Mộ Diệc Thần.
Bữa cơm này hôm nay còn có thể ăn tử tế không? Mộ Diệc Thần trầm mặt xuống, đáy mắt cuộn trào u tối: -Ồ, vậy sao? Vậy không biết các người là quan hệ gì? Đúng vậy, rốt cuộc là quan hệ gì? Rốt cuộc phát triển đến mức độ nào rồi? Hiện giờ anh rất muốn biết đáp án! Tô Vũ Đồng nhìn bộ dạng đao kiếm sẵn sàng của Mộ Diệc Thần, lập tức lên tiếng: -Mộ Diệc Thần, anh có lời gì thì hỏi tôi, không cần làm khó bạn tôi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô nói là bạn, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, sự u tối trong đáy mắt trở thành ánh sao rực rỡ, đầy hàm ý nhìn Cố Triều Tịch một cái: -Ồ, thì ra là bạn.
Không phải tình cảm nam nữ là được.
Cố Triều Tịch rất tức đúng không, cô ấy chỉ coi anh là bạn.
Cố Triều Tịch nhìn thấy ánh mắt của Mộ Diệc Thần, trong lòng liền không thoải mái, nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Bữa cơm không vui kết thúc.
Niên Niên ăn no liền đi ngủ, Tô Vũ Đồng giao cậu bé cho vú Trương đưa về phòng.
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch, Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương đều đi rồi, Mộ Diệc Thần vẫn chưa có ý muốn đi, lông mày nhíu lại, rất không khách sáo nói: -Không phải anh nên đi rồi sao? Anh ở lại một mình định làm gì? Mộ Diệc Thần nhìn cô, đôi mắt nâu nhàn nhạt: -Niên Niên còn chưa dậy.
Anh biết cô đang tức anh, muốn kéo cô quay về, chỉ có thể bám lấy cô.
Tô Vũ Đồng lạnh mặt nói: -Tối nay thằng bé ở lại, sáng mai tôi sẽ đưa thằng bé đến trường, anh có thể yên tâm đi rồi! Tối nay nếu không phải vì kiêng dè cảm nhận của Niên Niên, lúc ăn cơm cô đã đuổi anh đi rồi.
Mộ Diệc Thần dựa vào sofa, chân vắt chéo lên, lười nhác đáp: -Niên Niên là con anh, nó không đi, tất nhiên anh cũng không thể đi.
Đêm thu gió rất lạnh, bên ngoài cửa sổ còn đang mưa, Tô Vũ Đồng thích quan tâm Niên Niên, anh biết Niên Niên ngủ rồi, cô nhất định sẽ không bảo cậu bé đi.
Tô Vũ Đồng thấy anh muốn ở lì không đi, có chút bực mình, giọng điệu không tốt nói: -Sao thế, không cần ở cạnh Đồng Đồng của anh nữa à? Anh không sợ anh không bên cạnh cô ta, cô ta sẽ lại ngã, lại đụng, bị người khác ức hiếp sao? Anh không phải rất để ý đến cô ta sao? Hôn nay sao lại đổi tính thế? Ở lại nhà cô làm gì?
Mộ Diệc Thần nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vũ Đồng, khóe miệng hiện lên ý cười nhẹ: -Tình trạng hiện tại của cô ấy rất ổn định, ngày mai có thể xuất viện rồi, có bảo mẫu bên cạnh, không cần anh lo phải bận tâm.
Anh đã cảm nhận được tâm trạng của cô rồi, biết được cô hiện giờ chắc là đang ghen.
Biết ghen, chứng minh trong lòng cô còn có anh.
Sao anh có thể đi được? Anh đã nếm đủ mùi vị không có cô bên cạnh rồi, rất khó chịu.
Dù sao cả đời nay anh dựa chắc vào cô rồi.
Cô muốn rũ bỏ anh, không có cửa! Mộ Diệc Thần không muốn đi, Tô Vũ Đồng lại không muốn vậy, bây giờ bất luận anh nói gì, cô đều đối xử lạnh nhạt: -Nhà họ Tô của tôi nhỏ bé, chứa được Niên Niên, không chứa nổi cậu chủ Mộ như anh, mời anh về cho! Bông hoa đẹp bên dưới đều có gai, cô đã bị đâm đủ rồi.
Cô không muốn lại gần anh hay bị anh tiếp cận nữa! Mộ Diệc Thần thấy cô vẫn muốn đuổi anh đi, bỏ chân xuống đứng dậy, dùng chân tình để cảm động dùng lý lẽ để thuyết phục: -Vũ Đồng, Đồng Đồng khi còn nhỏ từng cứu anh, cô ấy ở quán cà phê cũng cứu em, em có thể đừng tính toán nữa, đừng bực tức với anh nữa được không? Người anh yêu là cô, đối với Đồng Đồng chỉ là áy náy.
Anh hy vọng Tô Vũ Đồng có thể hiểu.
Khóe miệng Tô Vũ Đồng nhếch lên, mắt đầy chế giễu: -Người cô ta cứu là anh, tất nhiên anh nên báo đáp, lấy thân đền đáp hay là làm trâu làm ngựa, thì đó là lựa chọn của anh, nhưng cô ta không cứu tôi, không có ân tình gì với toi cả, có tình toán hay không đó là chuyện của tôi, không phiền cậu chủ Mộ bận tâm, mời! Châu Lệ Đồng sẽ cứu cô? Cô ta chỉ mong cô chết ấy! Mộ Diệc Thần anh bị cô ta che mắt rồi, lại còn muốn tôi coi kẻ thù như ân nhân, đầu anh suy nghĩ kiểu gì mà kỳ cục thế, thật nực cười.
Cô ta rốt cuộc đã cho anh uống thuốc gì rồi, để anh tin tưởng cô ta, bảo vệ cô ta như vậy? Còn bảo cô đừng bực tức, anh không rõ ràng như vậy, tôi chắc chắn đối đầu với anh tới cùng.
Trái tim Mộ Diệc Thần bị nụ cười nơi khóe miệng của Tô Vũ Đồng thiêu đốt dữ dội, nhìn chằm chằm vào cô, lông mày nhíu chặt: -Lẽ nào em hy vọng anh vô tình vô nghĩa à? Vũ Đồng, Đồng Đồng cô ấy là trẻ mồ côi, nếu anh không lo cho cô ấy, trên đời này không có ai lo cho cô ấy cả.
Anh thay lòng yêu người khác đã có lỗi với Châu Lệ Đồng rồi, lẽ nào chăm sóc cô ta nhiều chút, cũng không được sao? -Ha! Lời nói của Mộ Diệc Thần làm Tô Vũ Đồng đắng lòng, cô nhìn anh quầng mắt hơi đỏ: -Vậy tôi thì sao? Ai lo cho tôi? Hai tháng anh đến thành phố Vân đó, sự bỏ mặc ở sân bay và cổng bệnh viện xương khớp, sự lựa chọn ở quán cà phê, sự an ủi trên xe cứu thương, sự bầu bạn bên giường bệnh, anh đối với cô ta có tình có nghĩa, đối với tôi thì sao? Tôi thì sao? Cô vốn tưởng anh là người một nửa của cô, cũng thầm chấp nhận anh trong trái tim mình, nhưng sao anh lại đối xứ với cô như vậy, sao lại đối xử với tình cảm giữa bọn họ như thế! Cô tự tưởng rằng đó là tình yêu, trước mặt người bạn nối khố của anh vốn chẳng đáng là gì.
Cô thua rồi còn không được sao? Cô buông tay rồi còn không được sao? Tại sao lại đến bám với cô? Mộ Diệc Thần xin đừng dùng đạo đức giả để làm tổn thương tôi! Ân tình giữa các người chẳng liên quan một xu nào đến tôi cả! Mộ Diệc Thần bị lời nói của Tô Vũ Đồng làm câm nín, lặng lẽ nhìn cô, tình cảm trong đáy mắt đầy phức tạp.
Tô Vũ Đồng không muốn tiếp tục, lạnh lùng quay người, nói hai chữ: -Không tiễn! Sau đó đi thẳng lên tầng.
Trong đầu Mộ Diệc Thần rối tung, trái tim như bị cây gậy gỗ hung tợn đánh, bước chân ra bên ngoài, mỗi bước đều nặng như có cả nghìn cân buộc vào vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!