Đại Khuê nghe xong, vẻ mặt khó hiểu: “Cô biết nó à?"
Lý A Hoa vui vẻ ra mặt, nói: "Còn nhớ hôm trước tôi quay về nói với anh về một thằng bé ở trên xe lửa không? Chính là thằng nhóc này! Đây là ông trời một mực muốn tôi phải phát tài! Ha ha ha!"
Chạy, chạy một vòng, vẫn rơi vào trong tay của cô!
Đại Khuê trông thấy Lý A Hoa cười như thế, cũng cười ha ha lấy cùi chỏ đụng cô một chút: “A Hoa, tôi giúp cô dẫn nó về.
Cô nói xem cô nên thưởng tôi như thế nào đây?"
Lý A Hoa giận dữ quát một câu: “Đừng có mơ! Còn không mau dẫn thằng nhóc này vào trói lại đi, nó lanh lợi lắm đấy!"
Lúc này cô tôi tuyệt đối không thể để cho nó trốn thoát!
Trông thấy dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, Đại Khuê toe toét ôm Niệm Niệm vào trong nhà, dùng dây thừng trói cậu bé lên trên một cái ghế.
A Hoa trông thấy Đại Khuê hành hạ Niệm Niệm của anh như thế nhưng không hề làm gì, nhướng mày hỏi: "Đại Khuê, thằng nhóc này là sao?"
Đại Khuê đáp: "Tôi cũng không biết, lúc tôi nhặt được nó ở trên đường, nó đã như vậy rồi."
Lý A Hoa nghe anh ta nói như vậy bèn đưa thay sờ sờ trán của Niệm Niệm, sau đó lại xem mí mắt và lưỡi của cậu bé, nói với Đại Khuê: "Không được rồi, có thể là cậu bé bị cảm nắng.
Cô nhanh mở ngăn kéo lấy Doliprane ra cho nó uống."
Lý A Hoa có nhiều kinh nghiệm, Đại Khuê cũng không hỏi cô tại sao mà lập tức quay người đi tìm ngay.
Dù sao anh ta cũng luôn tin vào lời cô nói.
Bởi vì Lý A Hoa thường xuyên mang trẻ con tới cho nên Đại Khuê trữ ở trong nhà rất nhiều loại thuốc.
Anh ta nhanh chóng quay trở lại, mở nắp bình Doliprane ra đưa cho Lý A Hoa.
Lý A Hoa nhận lấy Doliprane, nói với Đại Khuê nói: "Anh đứng ngây ra đó làm gì, nhanh mở miệng nó ra!"
"Ồ!"
Mỗi lần Lý A Hoa làm ăn thành công đều sẽ chia phần ngon cho Đại Khuê, cho nên cô ta bảo anh ta làm gì, anh ta liền làm cái đó.
Uống xong Doliprane, Niệm Niệm nhanh chóng có phản ứng, vì cay quá nên cậu bé bị sặc, ho khan mấy tiếng rồi mở mắt.
Vào lúc cậu trông thấy Lý A Hoa và Đại Khuê, tâm trạng liền trở nên nặng nề, muốn cử động nhưng lại phát hiện mình đã bị trói.
Trông thấy phản ứng của cậu bé, Lý A Hoa bật cười, trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo: “Không ngờ đúng không cậu nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên!"
Lúc ở trên xe lửa cô cho ăn cho uống dỗ dành nó như vậy, nó vẫn không chịu đi với cô còn chạy mất, bây giờ vẫn rơi vào trong tay cô như thường!
Niệm Niệm thấy cô ta cười thì phẫn nộ mắng: "Cái đồ xấu xa, cô mau thả tôi ra!"
Cậu bé không ngờ rằng mình lại bị cô ta bắt được.
"Ôi chao, tính tình cũng gan dạ lắm, tao cho mày kêu nữa đấy!" Lý A Hoa liền đưa tay tát cho Niệm Niệm một cái.
Lúc ở trên xe lửa thằng nhóc này đã làm cho mắt cô ta bị thương, hiện tại vẫn còn cảm thấy hơi không thoải mái đây, bây giờ vừa đúng lúc để báo thù cho thằng nhóc này nhớ đời.
Niệm Niệm bị đánh, trên mặt đau rát, nhưng cậu bé không chịu thua cũng không sợ hãi, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, oán độc nói: "Nhớ rõ cô đã đối xử với tôi như thế nào đấy!"
Cô ta là một kẻ buôn người, tướng mạo của cô ta đã khắc thật sâu vào trong trí nhớ của cậu bé.
Dù bây giờ cậu bé có không thoát được hay bị cô ta bán đi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cậu trở về tìm cô ta báo thù!
Đây là lần đầu tiên Lý A Hoa nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của một đứa trẻ, dựng hết cả tóc gáy lên.
Trong lòng Đại Khuê đột nhiên cũng cảm thấy sợ sợ, tức giận trừng mắt với Niệm Niệm, nói: "Thằng nhóc khốn nạn, nếu mày lại phát điên tao sẽ bán mày đến mỏ than đấy!"
Niệm Niệm lạnh lùng nhìn anh ta, nói rõ từng câu từng chữ: "Chú là đồng lõa, chú còn đáng chết hơn cô ta!"
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em, truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em , đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em chương mới