Hạ Tuyết Oánh thấy bà ta tức giận, lập tức nói: “Bác gái, đều là cháu không tốt, chọc giận tổng giám đốc Cố rồi, cháu chẳng qua chỉ là muốn thay Nhã Nhã chăm sóc hai người thật tốt mà thôi, không ngờ rằng lại hoàn toàn ngược lại, cháu thật là ngu ngốc quá.
Bây giờ cháu lập tức đi ngay đây, mong bác hãy cố gắng giữ sức khoẻ nhé.
”
Cố Xuân Mính nghe thấy Hạ Tuyết Oánh muốn rời đi, nói: “Tuyết Oánh à, cháu đừng nghĩ nhiều nữa, tuyệt đối đừng rời đi, chuyện này không trách cháu, lúc Nhã Nhã còn sống, thằng bé cũng mang bộ dạng này rồi, từ từ rồi cháu sẽ quen thôi.
”
Nhã Nhã đã chết rồi, Cố Triều Tịch đi rồi, nếu Hạ Tuyết Oánh cũng đi mất rồi, vậy bà ta chẳng phải là rất cô đơn rất đáng thương sao?
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cố Xuân Mính giữ bản thân lại, cố ý làm ra dáng vẻ thực sự bàng hoàng, nói: “Bác gái, cháu ở lại thật sự không thành vấn đề sao?”
Cô ta muốn một lời khẳng định của bà ta, như vậy về sau cô ta ở lại nhà họ Cố cũng có tự tin hơn.
Nhìn thấy cô ta không chắc chắn, Cố Xuân Mính nói: “Tuyết Oánh à, bác không thích một mình, cháu ở lại vừa hay có thể làm bạn với bác, cháu yên tâm, bác sẽ trả tiền lương cho cháu.
”
Trước kia một trong những nguyên nhân bà ta nhận nuôi Cố Nhã Nhã, chính là vì sợ cô đơn.
Bây giờ cô ta không còn nữa, cảm giác cô đơn trong lòng lại mãnh liệt lên, bà ta không muốn ở một mình, có người bên người trò chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Bác gái, bác nói tiền lương với cháu thật là khách sáo quá đi mất, nhà họ Hạ chúng cháu được bác nâng đỡ mới có được ngày hôm nay, chỉ cần bác không chê, cháu tình nguyện mỗi ngày đều bên cạnh bác.
”
Thứ cô ta muốn không phải là chút tiền cỏn con đó, mục tiêu của cô ta là toàn bộ nhà họ Cố.
Vào ở rồi cô ta mới biết được, một ngày bà Cố trải qua còn thoải mái hơn cả hoàng hậu, đây mới là cuộc sống của bà chủ nhà quyền thế mà cô ta muốn.
Cố Xuân Mính nghe thấy Hạ Tuyết Oánh nói thế, trong lòng vô cùng cảm động: “Tuyết Oánh à, bác gái không nhìn lầm cháu, cháu đúng là một đứa trẻ tốt.
”
Một người hiểu được cái gì gọi là tự mình kiểm điểm, lại hiểu cách biết ơn, nhân phẩm tuyệt đối sẽ không kém, chả trách Nhã Nhã thích cô ta như vậy.
Được Cố Xuân Mính khích lệ, trong lòng Hạ Tuyết Oánh vui mừng kích động, nói: “Bác gái quá khen rồi, cháu còn kém hơn Nhã Nhã rất nhiều đấy ạ.
”
Mặc dù Cố Nhã Nhã đã chết rồi, nhưng sức nặng trong trái tim bà Cố vẫn không hề giảm sút, cô ta hạ thấp bản thân để đề cao cô ấy, tin tưởng rằng bà Cố càng coi trọng cô ta thêm.
Quả nhiên, Cố Xuân Mính nghe thấy lời cô ta nói, càng lộ vẻ xúc động: “Tuyết Oánh à, Nhã Nhã có người bạn tốt này là cháu đây, thật là phúc của con bé.
”
Hạ Tuyết Oánh cười nói: “Bác gái, có thể quen biết Nhã Nhã, mới là phúc của cháu ạ.
”
Hạ Tuyết Oánh chọn những lời dễ nghe mà nói khiến cho trong lòng Cố Xuân Mính thực sự thoải mái, càng ỷ lại thêm vào cô ta.
Cố Triều Tịch rời khỏi nhà họ Cố, trở về căn nhà của chính mình, lúc đang thu xếp hành lý, Tiểu Hạ gọi điện thoại tới: “Tổng giám đốc Cố, tôi và cô Chu sẽ đáp máy bay về nước vào sáng sớm ngày mai.
”
Cố Triều Tịch nghe thấy Chu Lệ Đồng rốt cuộc sắp về nước rồi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi động, nói: “Ngày mai tôi phải đi công tác, cậu sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, cô ấy muốn làm gì thì cố gắng phối hợp cùng.
”
Người anh ta muốn chỉ là Vũ Đồng, còn chuyện khác, để cho Chu Lệ Đồng tự mình đi làm đi!
“Vâng, tổng giám đốc Cố.
”
Tiểu Dương nói xong lời này liền cúp điện thoại.
Vài ngày sau, đến ngày Tô Chính xuất viện rồi, Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đích thân đến đón ông và thầy Vương trở về Giang Thành.
Ông nội Tô phục hồi vô cùng tốt, phản ứng nhanh hơn nhiều so với trước kia, người cũng cực kỳ có tinh thần.
Bà Mộ đặt bàn ở Hồng Tân Lâu, mời khách từ xa đến ăn uống, còn mời toàn bộ nhà họ Cung cùng đến góp vui.
Trong bữa tiệc, bà Mộ và Tô Chính nói về quá trình tổ chức hôn lễ của Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, Tô Chính không có ý kiến gì cả, vẫn cứ luôn nói tốt tốt.
Có thông gia dễ nói chuyện như vậy, bà Mộ cảm thấy rất là may mắn.
Quá trình tổ chức hôn lễ đã định đoạt đâu vào đấy, Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ mang theo vợ của bản thân đều đứng lên, cùng nhau nâng chén về phía Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần tỏ vẻ chúc mừng.
Bà Cung thấy thế không cam lòng tụt lại phía sau, nâng chén cùng bà Mộ và Tô Chính chúc mừng.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em, truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em , đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em chương mới