Trong lòng nghĩ đến con trai, nghĩ đến sự tự do, lại còn có ba tỉ rưỡi, trong mắt anh ta lộ ra tia hung dữ, cầm con dao ra đâm thẳng về phía Tô Vũ Đồng.
“Có người cướp túi!”
Khi con dao của anh ta sắp đâm vào eo của Tô Vũ Đồng, phía đường đối diện xảy ra vụ cướp giật.
Tô Vũ Đồng bị tiếng hô hoán giật mình quay người lại, phút chốc thấy Lý Đại Quang cầm dao phía sau mình.
“Cứu mạng!”
Cô tưởng rằng Lý Đại Quang cũng là tên cướp, sắc mặt thay đổi, lập tức quay người bỏ chạy.
Lý Đại Quang nào có chịu bỏ qua cơ hội tốt vậy, lộ hết sự hung tợn đuổi theo ngay tức khắc.
Tô Vũ Đồng làm việc quá sức, tối qua lại không ngủ đủ, chạy vài bước đã kiệt sức rồi, nhanh chóng bị Lý Đại Quanh đuổi kịp, thấy Tô Vũ Đồng gần ngay sát, mắt Lý Đại Quang đỏ ngầu, như một con hổ đói vồ lấy miếng mồi liền ấn cô xuống đất, lấy dao đâm.
Lúc này một chiếc xe xông đến, đèn xe rọi vào chói làm anh ta không mở được mắt, trong hoảng hốt anh ta mặc kệ dùng hết sức đâm xuống, Tô Vũ Đồng bị dọa mở to hai mắt, ra sức vùng vẫy.
Trong lúc vùng vẫy, con dao kia đâm vào túi cô.
Túi của cô là Nghiên Nghiên chọn, da bò chính hiệu, chất lượng cực kì tốt.
Nhát dao này của Lý Đại Quang tuy dùng rất nhiều lực, những cũng chỉ chọc được một lỗ nhỏ trên túi, làm sứt tí da của Tô Vũ Đồng.
Thấy Tô Vũ Đồng chưa chết, Lý Đại Quang vốn còn định đâm thêm nhát nữa, nhưng thấy có người trong xe xuống, anh ta bị dọa vội đứng dậy, cầm dao bỏ chạy.
“Cô không!.
Cô Tô!”
Tiểu Vương gặp Tô Vũ Đồng hai lần, cho nên vừa nhìn là nhận ra ngay người nằm trên đất là cô, mặt hiện rõ sự ngạc nhiên, vội qua đỡ cô dậy.
Tô Vũ Đồng hoảng hồn vẫn chưa định thần lại nói với anh một tiếng: “Cảm ơn.
”
Tiểu Vương thấy trên người cô không có vết thương nào lớn, chỉ có sắc mặt không được tốt, lập tức nhiệt tình hỏi thăm: “Cô Tô, vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tại sao người đàn ông kia muốn giết cô?
Tô Vũ Đồng nhìn dấu vết bị dao chọc thủng trên túi xách, dùng tay sờ nhẹ, sau đó ngẩng đầu nói với Tiểu Vương: “Tôi gặp phải tên cướp, may mà gặp anh, không thì tối nay tôi mất mạng rồi, thực sự rất cảm ơn, đúng rồi, muộn như vậy, anh đi đây thế?”
Cô biết Tiểu Vương là tài xế của Mộ Diệc Thần, nhìn thấy xe phía sau, liền nghĩ Mộ Diệc Thần có trong xe không?
Tiểu Vương nghe Tô Vũ Đồng nói may mắn gặp được anh, ngại ngùng cười, nói: “Tổng giám đốc bảo tôi đến biệt thự cũ đưa ít đồ cho bà chủ, tôi vừa hay đi qua chỗ này, từ xa thấy có người đang đuổi theo cô, tôi liền lái đến.
”
Tô Vũ Đồng nghe thấy thì ra Mộ Diệc Thần vô tình cứu cô một lần, tâm trạng hơi phức tạp.
Tại sao mỗi lần cô gặp chuyện, anh đều đúng lúc đến cứu cô, sự trùng hợp này thật không thể tin nổi.
Cười với Tiểu Vương nói: “Nếu anh còn việc phải làm, vậy tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, anh mau đi đưa đồ đi, trưa mai tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn ơn cứu mạng của anh.
”
Tuy hành động vô tình của Mộ Diệc Thần đã cứu cô, nhưng ra tay là Tiểu Vương, nên cảm ơn là điều nhất định phải làm.
Thấy Tô Vũ Đồng khách sáo như vậy, Tiểu Vương vội nói: “Cô Tô, mọi người đều là người của Hoa Thành, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, cô không sao là tốt rồi, ăn cơm thì không cần, vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.
”
Anh từ sáng đến tối đều phải đi theo sếp, nào dám tùy ý ra ngoài ăn cơm, vì vậy ý tốt của Tô Vũ Đồng anh chỉ có thể nhận tấm lòng.
“Ừ, tạm biệt.
”
Tô Vũ Đồng vừa nói với Tiểu Vương câu này, ứng dụng gọi xe trên điện thoại lập tức thông báo xe cô tìm đã sắp đến rồi.
Tiểu Vương nghe thấy tiếng thông báo của ứng dụng gọi xe, liền biết là có xe đến đón Tô Vũ Đồng, vẫy tay chào cô, lên xe đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em, truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em , đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em full , Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em chương mới