Chạy một khoảng cách khá xa, máu ở hông cậu chảy quá nhiều, nhìn đến phía rừng bên phải chạy lại đấy vài bước rồi đặt cô bé xuống, cởi áo mình ra quấn quanh vết thương cho ngưng máu chảy, lại bế cô nhấm vào hướng bụi cây bên nọ trốn.
Cô bé ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra là cậu đang đánh lạc hướng bọn bắt cóc bằng việc để lại vết máu hướng khác.
Quả nhiên khi bọn bắt cóc thấy vết máu phía bên trái liền định hướng đó chạy tiếp theo.
Thở phào nhẹ nhõm, cô đưa ngón tay cái lên trước mặt cậu khen ngợi:
"Anh trai thông minh thật nha!"
Bây giờ mới để ý đến sắc mặt cậu bé đã trắng bệch, đáng lo ngại vô cùng, mới nhớ đến cậu đang bị thương, lại bắt đầu mếu máo.
"Anh ơi, phải làm sao đây, hức!"
Máu cậu đã chảy đỏ hết cả áo, bắt đầu chảy dài xuống đất.
Cứ tiếp tục như thế sẽ rất nguy hiểm.
Tuy cô còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất trưởng thành, cứ để cậu bảo vệ mình như thế cô cảm thấy bản thân rất thực dụng.
Cất giọng nói non nớt:
"Anh ơi, em đi tìm người giúp đây, anh chờ em nhé!"
Thế rồi cô nhóc liền chạy đi mất trong khi cậu bé còn chưa kịp phản ứng.
Bọn bắt cóc vẫn còn trong khu rừng, cô bé ngu ngốc này mà chạy đi lung tung, khác nào tự chui vào miệng cọp.
Bình thường tính tình cậu khá lạnh lùng, chẳng quan tâm đến một ai, thế mà hiện tại lại lo cho một cô bé xa lạ nhiều như vậy.
Nhưng cho dù có lo lắng cỡ nào thì cậu cũng không thể đứng dậy nổi, cơn đau đớn bủa vây tâm trí rồi ngất lịm đi.
Mặt trời lặng lẽ rời đi, hoàng hôn đỏ chói dần hạ xuống, để lại thứ ánh sáng mờ dần ngà tối.
Cậu bé lờ mờ tỉnh dậy, cơn đau thắt lưng làm cậu khá khó chịu chau mày, thấy có gì đó cộm cộm dưới hông tò mò sờ thử.
Đó là một miếng vải màu vàng nhạt, nhìn sang thì thấy khuôn mặt xinh đẹp mũm mĩm của cô bé thiếp đi, trông đáng yêu như một thiên thần nhỏ.
Giây phút này, trái tim cậu vì sự đáng yêu của cô bé mà đập rộn ràng lên.
Cậu chưa bao giờ có cảm nhận này với một ai cả.
Trời dần ngả tối, cậu lo sợ ở đây sẽ nguy hiểm nên đành lay người của cô nhóc dậy, tìm một nơi an toàn.
Bị gọi dậy, cô bé dùng hai tay dụi mắt nheo mi, rõ là vẫn say ngủ.
"Anh ơi, chuyện gì vậy?"
Cậu bảo:
"Trời tối rồi, chúng ta đi tìm một chỗ an toàn tạm trú trước đi!"
Cô nhóc gật đầu, nhớ lại lúc trước cô có thấy trên tivi những động vật sống trong rừng, hình thù rất đáng sợ, nghĩ đến đã tự hù lấy chính mình mếu máo nắm chặt tay cậu.
"Anh ơi, có khi nào ở đây có hổ, có báo, có con sói khổng lồ muốn ăn thịt chúng ta không anh? Em rất sợ, anh phải bảo vệ em nha!"
Cậu khá là buồn cười, cô bé này sao lại nhát gan đến như vậy, thật không chút lanh lợi nào, không chừng đi học sẽ bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Khẽ xoa đầu cô hứa rằng:
"Được, anh sẽ bảo vệ tốt cho em, bây giờ thì đi thôi!"
Sau đó cả hai cùng dắt tay nhau đi tìm một nơi nào đó trú ẩn.
Suốt dọc đường cô bé gái luôn ghì chặt tay của cậu bé trai vì sợ.
Nghe tiếng o e của côn trùng đã run cầm cập rồi.
Đi đến khi chân bọn họ mỏi nhừ thì đã tìm được một căn nhà hoang.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!, truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! , đọc truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! chương mới