Hạ Nhược Hy mở mắt tỉnh dậy cơn đau nhức tê tái ở đầu khiến cô nhíu mày rên lên một tiếng đau đớn.
Bỗng nhận cảm nhận tay mình có thứ gì nhớp nháp, thắc mắc mở mắt nhìn.
Đập vào mắt cô là màu đỏ thẫm của máu tràng khắp lòng bàn tay.
Nhìn kế bên mình, Hạ Nhược Hy hoảng hốt la lên, lết ra phía sau.
Trên nền đất, Á Hiên nằm im thinh ở đó, máu me be bét chảy thành một vũng, mảng cỏ lớn đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu.
Vùng ngực trái của Á Hiên bị con dao ghim vào lúc cán, chết không nhắm mắt, trừng trừng nhìn thao láo trong rất đáng sợ.
Lúc này có tiếng bước chân gần đến, sau đó liền có tiếng hét lớn phát ra kinh động khiến Hạ Nhược Hy thót tim.
"Trời ơi, giết người kìa!"
Thì ra có hai cô người hầu đã phát hiện ra, không mất bao lâu, mọi người ở trong Mặc gia đều ra đây xem chuyện.
Khiếp đảm với cảnh tượng trước mắt.
Bàn tay Hạ Nhược Hy toàn là máu me, còn trên người Á Hiên là một con dao găm dài đâm vào vùng bụng, chết không nhắm mắt.
Mấy tên vệ sĩ đến xem tình hình của Á Hiên, cơ thể nguội lạnh, đụng sờ chỗ nào là tím tái chỗ đó, hơi thở đã không còn, tim cũng đã ngừng đập từ lâu, xác nhận là đã tử vong.
Mọi người làm đều bàn tán xì xào, nhận định Hạ Nhược Hy chính là hung thủ gây nên chuyện này.
"Mợ cả sao lại xuất hiện ở đây?"
"Chẳng lẽ là mợ ấy chính tay đâm chết Á Hiên sao?"
"Không thể, mợ cả trước giờ rất hiền lành, làm sao có thể làm ra chuyện này?"
Hàn Dung hốt hoảng nói với Hà Vân Phi:
"Không thể nào như thế được đâu, Nhược Hy sẽ không bao giờ làm ra chuyện này!"
Hà Vân Phi chau đôi mày, trước tiên chưa màng đến ai là hung thủ, phải xử lý cái xác của Á Hiên trước, không được để người bên ngoài biết được chuyện này, nếu không thể diện của nhà họ Mặc sẽ không còn nữa.
Mà không biết từ đâu, cảnh sát ập đến, bắt trọn khung cảnh này, mọi chuyện càng trở nên trầm trọng.
Hai viên cảnh sát thận trọng bắt lấy tay Hạ Nhược Hy còng lại.
Cô sợ hãi hét toáng lên:
"Buông ra, đừng động vào tôi!"
Nguyệt Liên dường như rất hả dạ, cố gắng nhịn niềm vui sướng trong lòng đi, thay vào đó vờ buồn bã khóc lóc với Lưu Nhã, cố cho cảnh sát nghe được:
"Á Hiên tuy đã lấy cắp sợi dây chuyền của con nhưng cô ấy đã ở bên con mấy năm nay, nhìn thấy cô ấy chết không nhắm mắt con thật sự rất đau lòng.
Chị cả sau có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Chuyện đó cũng không quá mức để lấy đi mạng sống của người khác đâu!"
Lưu Nhã khẽ vỗ về bả vai của cô ta, nhìn Á Hiên chết đúng bộ dạng thảm thương, kinh sợ đến xanh mặt, quay sang nói vài lời với Hà Vân Phi:
"Loại người tàn ác này chúng ta không thể chứa chấp được.
Chị cả mau mau đuổi cô ta đi đi.
Ngoài kia còn biết bao nhiêu cô gái tốt để gả cho Đình Phong, chị đừng tiếc chi cái loại súc vật này!"
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!, truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! , đọc truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! chương mới