Mọi việc cứ sống yên biển lặng cho đến thế.
Ngày nào Hạ Nhược Hy cũng theo Mặc Đình Phong đi làm, theo anh về nhà, dính lấy anh như sam, xem anh là người thân quan trọng nhất đối với mình.
Mà trong suốt hai tháng này, tuần nào cô cũng được anh đưa đến bệnh viện kiểm tra, cô xem như là tinh thần dần ổn hơn, tuy thế nhưng tính trẻ con vẫn như thế.
Mặc Đình Phong không để tâm cô có trẻ con hay không, miễn là tinh thần, thể xác cô ổn là được.
Nhưng cuộc đời Hạ Nhược Hy vốn định sẵn không thể yên ổn mà sống.
Một hôm cô nhận được điện thoại từ Kim Dung, tuy tâm trí không được bình thường nhưng vẫn nhớ người đó từng là mẹ mình, hơi e dè không muốn nhấc máy, nhưng số điện thoại kia vẫn cứ gọi mãi đến cuộc thứ tư, Hạ Nhược Hy mới bắt máy.
Liền nghe thấy giọng nói chứa đầy sợ hãi cùng gấp gáp:
"Nhược Hy, là mẹ đây! Xin con hãy cứu gia đình chúng ta.
Bây giờ mẹ, ba và chị con không còn một đồng xu cắt bạc nào cả, sống không khác nào ăn mày ngoài đường.
Nếu mà con không giúp thì cả gia đình chúng ta sẽ chết đói đấy, con cũng không nhẫn tâm nhìn người thân mình như thế có đúng không?
Lại thiếu tiền? Hạ Lưu Ly đã hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chẳng thể đi làm nuôi cha mẹ à, còn có số tiền lớn lúc trước lừa cô đã tiêu xài hết nhanh như thế?
Hạ Nhược Hy nhớ lúc ấy, bọn họ đã dứt khoát tuyệt giao quan hệ với cô rồi, vậy mà còn gọi điện đến làm phiền cô, họ xem cô là cái máy in tiền sao?
Khoảnh khắc chìm vào im lặng.
Chờ đợi câu trả lời của Hạ Nhược Hy quá lâu, Kim Dung tiếp tục cầu xin, lôi công ơn trước kia ra mà kể lể, cuối cùng là hẹn Hạ Nhược Hy đến Hạ gia vào ngày mai rồi tắt máy.
Mặc Đình Phong từ bên ngoài vào phòng thấy bóng lưng cô nằm cuộn tròn, tiến đến nằm một bên tắt đèn bắt đầu ngủ.
Buổi sáng vẫn như ngày thường, Mặc Đình Phong lay người cô dậy đi làm cùng mình.
Khác với mọi lần cô rất hào hứng đi với anh, hôm nay cô vô cùng làm biếng nằm lì trên giường mãi không thèm mở mắt.
Mặc Đình Phong không để ý đến cô nữa, bỏ cô ở nhà mà đi làm.
Khi anh ra khỏi cánh cửa, Hạ Nhược Hy lập tức mở mắt thao thao nhìn một chỗ.
Trong căn nhà nhỏ tồi tàn, tiếng mắng chửi cãi vã liên tục diễn ra.
"Hai mẹ con bà làm việc kiểu gì vậy hả? Bây giờ đến một gói mì cũng không có mà ăn, thấy có nghèo khổ hơn ăn mày không?"
"Ha! Ông còn nói? Nếu ông không rượu chè cờ bạc thì ba chúng ta sao rơi vào tình cảnh này? Rốt cuộc tới khi nào ông mới bỏ cái thói chó chết đó đi hả?"
"Chát!"
Hạ Trung Lương bị Kim Dung chọc cho tức giận, thẳng thừng vung tay tát vợ mình một cái mạnh, trừng mắt, nghiến răng ken két.
"Câm cái miệng thối của bà lại, không kiếm ra tiền còn đổ lỗi cho tôi? Lúc trước con Nhược Hy kia còn ở đây thì đâu có như này đâu?"
Kim Dung bị ông tát, trong lòng sinh ra cục tức to lớn, hét lên:
"Còn nhắc đến nó? Là ông đem nó gả đi trả nợ cho ông rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!, truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! , đọc truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! chương mới