Hạ Nhược Hy chẳng bất ngờ chi, Hạ Lưu Ly này trước giờ là thích đem những chuyện không tốt của cô ra mà nói, trước cũng thế, sao cũng thế, cô đã quen rồi.
"Thì đã sao? Chồng tôi yêu tôi, không quan tâm đến chuyện nghèo hèn hay sang giàu gì, đó mới là tình yêu đẹp.
Còn chị? Chẳng biết chị đi cặp kè với tên đàn ông nào mới vào được nơi này.
Nói ra cũng thật mất mặt, cũng may chị không phải chị ruột của tôi, nếu không tôi không biết phải giấu mặt đi đâu nữa!"
"Cô…"
Hạ Lưu Ly bị cô chọc tức đến cứng họng.
Hạ Nhược Hy rất thong thả quay sang nói vài lời với mấy vị phu nhân.
"Xin lỗi mọi người, đây là chị không phải ruột thịt của tôi.
Do chị ta bị vấn đề về đầu óc nên thường là nói đến những điều không thể hiểu, mong mọi người thông cảm cho!"
Mấy vị phu nhân đều mỉm cười xua tay.
"Không sao đâu, chẳng biết bảo vệ bên ngoài kiểu gì lại cho một người bị tâm thần vào đây nữa, để tôi gọi người đuổi cô ta đi ngay."
Hạ Lưu Ly bị nói là tâm thần, giận quá mất khôn, thô lỗ hét lên, càng hành động càng làm người khác xem cô là một kẻ bệnh hoạng.
"Con chó này, mày dám đặt điều cho tao hả?"
"Nói mày biết, Hoạ Điềm chính là mẹ ruột của mày đó, haha! Rồi ai ở đây cũng sẽ biết mày bị bỏ rơi, không cha không mẹ!"
Mọi người gần đó đều bất ngờ nhốn nháo với lời nói của Hạ Lưu Ly, riêng mấy bị phu nhân đứng gần cô rất thản nhiên lắc đầu.
Sợ rằng Hạ Nhược Hy bị hiểu lầm tốt tính giải thích cho cô:
"Mọi người đừng để ý đến lời người phụ nữ này, cô ta bị điên đó.
Nãy giờ vô duyên vô cớ kiếm chuyện với Mặc Phu nhân."
"Chả hiểu cha mẹ cô ta nghĩ gì mà không đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, để đi nghêu ngao như này, có ngày cắn bậy người khác thì khổ."
Hạ Nhược Hy cả người đơ ra mất tập trung.
Hạ Lưu Ly vừa nói Hoạ Điềm là mẹ ruột của cô, đây rốt cuộc có phải thật không? Người ban nãy vừa nói chuyện với cô thật sự là mẹ ruột của cô ư? Nếu phải cô sẽ hỏi bà ấy tại sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ đi cô, tại sao ngay từ đầu không giết chết cô lại để cô khổ sở sống chật vật thế này.
Quay sang nhìn các vị phu nhân, Hạ Nhược Hy khẽ nở nụ cười lịch thiệp.
"Xin lỗi mọi người, chồng tôi đi nghe điện thoại lâu quá, không biết đã đi nơi nào rồi, tôi đi tìm anh ấy đây!"
Một vị phu nhân buồn cười che miệng, chọc cô:
"Mặc phu nhân mới vừa xa Mặc tổng năm phút thôi đã nhớ chồng rồi à? Tình cảm hai người tốt thật, chả buồn cho tôi và tên chồng kia, suốt ngày cãi nhau, rất ít khi hoà thuận, có thể cho tôi hỏi bí quyết của cô không?"
Hạ Nhược Hy gượng cười, nãy giờ cô toàn khoe ra mình và Mặc Đình Phong rất hạnh phúc, thật ra có hạnh phúc hay không trong lòng cô rõ nhất, chỉ là tìm lý do nói khích Hạ Lưu Ly và rời đi tìm Hoạ Điềm, giải thích qua loa:
"Thật ra cũng chẳng có bí quyết gì cả, chỉ là anh ấy thích ăn những món tôi nấu thôi!"
"Ồ!"
Vị phu nhân kia cảm thán, buông lời, nói rằng mình trước giờ không biết nấu ăn.
Người xưa quả thật nói đúng, giữ chồng đầu tiên là phải giữ dạ dày của chồng trước, cô ấy sẽ học nấu ăn thật ngon.
Một vị phu nhân khác tinh ý kéo tay vị phu nhân kia mà cất giọng khiển trách:
"Được rồi, người ta đã muốn đi tìm chồng gấp mà cô cứ nói lắm thế!"
Hạ Nhược Hy ngại ngùng chào họ một tiếng rồi cất bước đi mất, cô nhìn quanh xem Hoạ Điềm đang ở chỗ nào.
Thấy bà đang tiếp mấy vị quan khách muốn bước chân đến xem, một tiếng gọi khiến cô đứng sững lại:
"Nhược Hy!"
Tiếng gọi của người đàn ông ấm áp tựa nắng sớm, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đó, không ai khác là Hứa Tần Lâm, người bạn lúc trước tốt bụng cho cô mượn khoản tiền bị Hạ gia lừa.
Gặp mặt lại, Hạ Nhược Hy vô cùng ái ngại chuyện tiền bạc, xấu hổ chào lại:
"Tần Lâm, cậu cũng ở đây à?"
Cậu ấy mỉm cười gật đầu, nhìn cô với vẻ say mê.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!, truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! , đọc truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! chương mới