Vì buổi tối bị đánh thương tích đầy mình, Hạ Nhược Hy co ro ngủ thiếp trên sô pha, đến lờ mờ sáng Mặc Đình Phong trở về phòng chuẩn bị đi làm cũng không hay.
Vô tình, anh thấy lớp áo mỏng sau lưng cô dính một ít máu đỏ, khuôn mặt đang say giấc non nớt kia trắng bệch trong khá tàn tạ, đoán chừng là do mẹ của mình làm ra.
Nhưng anh cũng không mấy để tâm cất bước đến tủ đồ lấy ra một bộ vest rồi vào phòng tắm.
Hôm nay anh đi làm khá sớm, Hạ Nhược Hy theo thói quen thức dậy năm giờ đã phát hiện anh đi mất rồi.
Cả tấm lưng của cô lúc này đau rát vô cùng khó chịu, đi tìm quanh ngăn tủ xem có dụng cụ cứu thương nào không, thật sự là chẳng có ở đây.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hạ Nhược Hy không bước nổi ra ngoài mở, khó khăn lên tiếng hỏi:
"Là ai đó?"
"Là em nè mợ!"
Nghe giọng nói quen thuộc của Tố Linh, Hạ Nhược Hy liền bảo cô ấy vào.
Tố Linh mở cửa, trên tay là hộp thuốc cứu thương.
Không biết cô ấy nghe từ đâu được rằng Hạ Nhược Hy bị Hà Vân Phi trừng phạt trong phòng gia pháp, lờ mờ sáng liền đến phòng cô xem xét tình hình.
Mắt thấy sắc mặt Hạ Nhược Hy xanh xao tiều tụy, Tố Linh giật thót tim, nhanh chân chạy đến hớt hãi đỡ lấy người của cô đặt nằm xuống giường, miệng thảng thốt:
"Trời ạ, rốt cuộc bà cả đã làm gì mà mợ thành ra thế này?"
"Aaa!"
Hạ Nhược Hy rên lên một tiếng đau đớn.
Tố Linh càng khẩn trương lắp bắp hỏi cô:
"Mợ… mợ làm sao vậy mợ?"
"Lưng mợ… đau!"
"Dạ dạ!"
Tố Linh liền giúp cô lật người lại.
Vạch chiếc áo ngủ của Hạ Nhược Hy mà cô choáng váng.
Tấm lưng trắng trẻo xinh đẹp in hằn mấy đường đỏ tươi rớm máu chói mắt, nhìn mà xót vô cùng.
Không ngờ Hà Vân Phi có thể ra tay tàn độc đến vậy, dù sao Hạ Nhược Hy cũng là con dâu của bà cơ mà?
Mở hộp cứu thương, Tố Linh liền lấy dụng cụ ra, sơ cứu vết thương trên lưng cô thật tỉ mỉ.
Động tác của Tố Linh rất nhẹ nhàng nhưng Hạ Nhược Hy vẫn không thoát khỏi cơn đau rát tê tái, như có ngàn mũi kim đâm vào vết thương vậy.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tố Linh lên tiếng hỏi:
"Là ai?"
Bên ngoài liền vòng vào câu trả lời:
"Tôi là Nhũ Vân!"
Tố Linh nghi hoặc trong lòng, Nhũ Vân là người hầu thân cận của Hà Vân Phi, chắc chắn đến đây là có chuyện chẳng lành gì.
Hạ Nhược Hy lên tiếng cho phép cô ta vào trong.
Vừa vào đã thấy tấm lưng có mấy vết thương rớm máu, Nhũ Vân nhìn chằm chằm giây lát rồi sau đó lên tiếng:
"Mợ cả, bà cả có lệnh phạt cô quỳ gối cả ngày trong phòng gia pháp bởi sáng nay không làm cơm cho cậu cả ăn, mong mợ sắp xếp thời gian tranh thủ xuống dưới phòng gia pháp, đúng sáu giờ là tính giờ đấy!"
Tố Linh là người phản ứng trước tiên, tròn mắt mà bất bình thay.
"Gì chứ? Mợ cả đang bị thương nặng như vậy mà bị bắt quỳ cả ngày, làm sao mợ ấy chịu được?"
"Đây là lệnh của bà cả, tôi chỉ có nhiệm vụ là truyền tin.
Đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi tôi đi đây.
Chào mợ cả!"
Nói rồi cô ta xoay người rời khỏi căn phòng.
Hạ Nhược Hy chỉ biết thở dài rầu rĩ, buồn cho bản thân mình.
Cô chỉ có mười tám tuổi thôi! Một độ tuổi khá non nớt để khôn lanh chống chọi lại những cạm bẫy ngoài kia.
Cô bất lực lắm nhưng có thể làm gì được.
Sau tất cả vẫn chỉ mình bản thân đơn độc.
Khi được Tố Linh băng bó xong, cô liền xuống phòng gia pháp bởi không kịp thời gian ăn sáng, đành giữ cái bụng đói đến nguyên ngày vậy.
Nhịn đói nhiều lần nên cô cũng đã quen.
Còn nhớ những lúc trước vừa đi học vừa đi làm, hầu như rất khi ít ăn uống đủ bữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!, truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! , đọc truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! chương mới