Mặc Đình Phong máu trong người bắt đầu sôi sục.
Anh như muốn hét lên cho thoả nỗi lòng, cuối cùng kìm nén thành một câu nói:
"Được lắm Hạ Nhược Hy, sợi dây chuyền anh cho em em lại đi cắt tanh bành như vậy!".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hạ Nhược Hy thoáng chốc ngớ người, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi to lớn.
"Anh nói gì vậy?"
Mang theo căm phẫn tột độ, anh gằng từng chữ:
"Anh chính là cậu bé đó!"
"Hả?"
Cô ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Gì chứ? Sao có thể trùng hợp đến vậy? Như thế mà nói anh và cô gặp nhau đã là mười lăm năm trước.
Duyên phận đưa đẩy họ đến mười lăm năm sau làm vợ chồng của nhau?
Dưới ánh nhìn nguy hiểm của Mặc Đình Phong, khuôn mặt Hạ Nhược Hy vô cùng vô tội, cô mím môi lắc đầu:
"Ưm… em không biết, em không có nhớ!"
Mặc Đình Phong tức đến lồng ngực phập phồng, không nói thêm lời nào nữa liền đi một mạch ra ngoài.
Hạ Nhược Hy biết cô đã chọc giận anh thật rồi, tự trách chính bản thân mình tại sao lúc đó cô lại ngô nghê quá mức cho phép, tính vật đó đối với anh có ý nghĩa rất quan trọng sao?
Mặc Đình Phong đến tối vẫn không thấy đâu khiến Hạ Nhược Hy bức rức khó chịu, hỏi ai cũng chẳng biết anh ở đâu, vô cùng buồn bực.
Hết chịu nổi nữa, cô trực tiếp gọi cho anh, ngang ngạnh nói:
"Mặc Đình Phong, cho dù anh có giận em cũng mặt đối mặt nói chuyện với nhau đi chứ, anh là đàn ông sao có thể thấp kém như vậy?"
Bây giờ cũng chẳng biết ai đang giận ai, Mặc Đình Phong mới lên tiếng nói vọng qua loa điện thoại:
"Anh đang ở ngoài sân vườn, em ra đây với anh, mặt đối mặt, chúng ta nói rõ với nhau đi!"
Tút! Tút! Tút!
Chỉ một câu nói anh liền tắt máy ngang.
Hạ Nhược Hy tức giận với thái độ này, từ khi rước cô về nhà lần nữa anh chưa bao giờ có thái độ khiến cô khó chịu, đây là lần đầu tiên.
Hạ Nhược Hy cũng muốn xem rốt cuộc anh muốn nói gì với mình, liền cất bước đi xuống sau vườn.
Vườn nhà Mặc gia lúc nào cũng có đèn sáng trưng mà hôm nay tối đen làm cô hơi sợ, nhưng anh đã hẹn rồi, cô nhất quyết phải đến.
Cô rất sợ nơi tối tâm này, lên tiếng gọi anh.
"Đình Phong, em đến rồi, anh đang ở đâu?"
Đáp lại cô là sự im lặng đáng sợ.
Hạ Nhược Hy cứ loay hoay trong bóng tối, thật sự cô sắp hết chịu nổi rồi, mắt bắt đầu ươn ướt.
Nỗi sợ của cô là bắt người tự vụ bắt cóc trước đó, dẫn đến cô bị thâm thần, bây giờ thấy bóng tối, cô lại vô cùng sợ.
Bỗng dưng nơi tối tăm được phát sáng, Hạ Nhược Hy bất ngờ nhìn ánh đèn muôn màu muôn vẻ chớp chớp treo trên từng nhánh cây rất đẹp.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!, truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! , đọc truyện Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! full , Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh! chương mới