Trường Tú Anh cảm thấy hoảng hốt khi nghĩ tới rất nhiều ánh mắt nhìn vào mình.
Cô cuộn chặn tay lại, dù sao mình cũng phải đối mặt.
Nếu phải ra mặt thì lấy thân phận nhà họ Lăng để trở lại không phải sẽ thuận lợi hơn cho cô sao.
“Được tôi sẽ làm tốt, nhưng lần sau anh phải cho tôi đi trị liệu cùng anh” - Trương Tú Anh dứt khoát.
“Để xem, nếu có làm tốt tôi sẽ suy nghĩ.” - Lăng Quốc Thiên nhượng bộ.
Đặng Việt nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt của Lăng Quốc Thiên giãn ra, anh ta mới thở phào.
Từ trước tới giờ làm gì có ai dám thương lượng trước mặt Lăng Quốc Thiên, nhìn anh ôn hòa giọng nói trầm ấm, êm dịu mà nghĩ anh ta dễ tính.
Trong công việc anh ta luôn là ôn thần mặt lạnh, làm việc dứt khoát, vô tình.
Cô còn dám ra điều kiện với anh.
Đặng Việt nén cười.
Mặt anh ta thoắt trở lại nghiêm nghị khi liếc thấy ánh mắt sắc lạnh của Lăng Quốc Thiên nhìn mình qua gương.
Xe dừng lại trước Cống Trương gia.
Đặng Việt giúp tăng Quốc Thiên xuống xe, anh mở cốp xe lấy ra hai túi quà giúp Trương Tú Anh xách vào nhà sau đó ra xe đợi.
Trương Vân Sơn, Hàn Thu Nguyệt cùng Trương Tú Linh một nhà ba người ngồi chỉnh tề ở phòng khách.
Tống cổ được Trương Tú Anh đi làm vật thế thân của mình, Trương Tú Linh cũng không cần phải quá làm ra vẻ trước mặt Trương Tú Anh nữa.
Nhìn thấy Trương Tú Anh bước vào, trên người toàn đồ hiệu, nhất là chiếc túi xách phiên bản giới hạn trên tay cô khiến Trương Tú Linh dán mắt vào chiếc túi, lòng ghen tị lại nổi lên.
Hàn Thu Nguyệt nhìn những thứ Lăng Quốc Thiên và Trương Tú ANh mang tới, toàn là những món sơn hào hải vị bổ dưỡng cho người già, tất cả đều rất đắt tiền, còn có cả túi xách cho Hàn Thu Nguyệt.
Xi gà cho Trương Vân Sơn.
Trương Tú Linh đang háo hức nhìn, thấy có túi xách cho Hàn Thu Nguyệt, cô ta nghĩ mình chắc chắn cũng được chiếc túi xách phiên bản hạn chế như Trương Tú Anh.
Nhưng hai túi đồ đã rỗng, ngoài đồ cho Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt thì không còn gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!