Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều đã lộ ra ngoài, toàn thân đột nhiên mát lạnh khiến cô tỉnh táo trong giây lát.
Anh đã cởi hết quần áo, ép thân mình xuống, nụ hôn mãnh liệt của anh khiến cô rùng mình khắp người, không thể kiếm soát được mà run rẩy.
Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng dừng lại, củi mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn, tràn đầy dục vọng. “Làm sao? Đang sợ sao?”
Vũ Tiểu Kiều mở miệng, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ còn lại một tiếng thở hổn hển.
Tịch Thần Hạn cười, nhẹ nhàng chạm lấy chiếc mũi nhọn của cô. “Thật đáng yêu.” Tịch Thần Hạn đột nhiên nhớ ra, nhiều năm trước anh đã từng nuôi một con mèo trắng nhỏ, cũng dễ thương giống cô. Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy ánh mắt dịu dàng như nước của anh, cô vô cùng ngạc nhiên.
Cô không nhìn nhầm chứ?
Cậu chủ Thần Kinh Hoa lạnh lùng như bằng lại cũng có những biểu cảm ấm áp như năng xuân thể này ư
Còn…còn là đối với cô “Đô đáng yêu, cô đang sợ gì thế?” Giọng nói của anh khàn khản, chậm rãi áp sát vành tại mềm mại của cô và thì thầm nhẹ nhàng “Sợ tôi ăn cô hay sao…
Lẽ nào bây giờ không phải là anh muốn ăn cô sao?
Anh ở gần có như vậy, có thể ngửi thấy rõ mùi hương đặc biệt trên người anh, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa quyện với một chút hương vị thuốc lá.
Mùi hương này vọng lại trong mũi cô, xâm nhập vào trái tim cô từng chút một, vương vẫn không rời, mùi hương lạ đột nhiên xuất hiện lan tỏa khắp cơ thể có ngay lập tức. Trái tim Vũ Tiểu Kiều thắt lại, một cơn rùng mình khác lại lan tỏa khắp người cô, thậm chí có run rẩy hơn, giọng nói của cô cũng run rẩy. “Anh anh… anh chắc chắn, bây giờ anh bình thường chứ?” Tịch Thần Hạn cười toe toét: “Tôi lại nghi ngờ, bây giờ cô mới là người không bình thường.
Giọng nói của Tịch Thần Hạn đột nhiên khựng lại, giọng anh rõ ràng hơn một chút: “Chắc không phải cô có bệnh gì chứ?”
Tịch Thần Hạn nói: “Tôi nghe nói, động kinh là bệnh gia đình di truyền.
Vũ Tiểu Kiều có chút tức giận: “Không ngờ anh lại biết, tôi có một người anh trai bị bệnh động kinh! Nghĩ lại cũng đúng, cậu Tịch đây muốn biết điều gì cũng đều là chuyện vô cùng dễ dàng. “Đừng sợ, cho dù cô có bệnh, tôi cũng sẽ chữa khỏi cho cô. Tịch Thần Hạn vuốt lấy mái tóc dài của Vũ Tiểu Kiều giống như đang dỗ dành một con thú cưng nhỏ bé không hay nghe lời.
Vũ Tiểu siết chặt mũi: “Anh nói không sai, tôi thật sự có bệnh! Mặc dù bình thường rất ít khi bị, nhưng nói không chừng một lúc nào đó tôi cũng sẽ giống như anh tôi, phát bệnh có giật!”
Tịch Thân Hạn nới lỏng vòng tay của anh, để cô có thể thở nhẹ nhàng hơn.
Anh trầm ngâm vài giây, suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra, tôi phải chọn lúc cô không phát bệnh rồi ăn có. Nếu không đang ăn một nửa, cô phát bệnh thì sẽ rất khó xử.
Vũ Tiểu Kiều suýt nữa phá lên cười.
Anh chống đầu bằng một tay, năm một cách lười biếng, một tay vẫn ôm cô thật chặt như thể sợ khi buông tay cô sẽ bỏ chạy đi vậy.
Anh đang suy nghĩ nghiêm túc, làm thế nào để ăn sạch sẽ người phụ nữ nhỏ bé này. Nghĩ đến Tịch Thần Hạn anh không ngờ lại có một ngày dành hết tâm tư cho một người phụ nữ.
Anh cố gắng kiểm soát sức nóng đang hừng hực trong cơ thể minh, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào người phụ nữ xinh đẹp này. “Tôi đưa cô ra nước ngoài nhé.” Anh nói “Ra nước ngoài làm gì?” Vũ Tiểu Kiều đấy cảnh tay nặng trĩu của anh, nhưng không đẩy được. “Chữa bệnh cho cô.”
Được biết đến như một thiên tài kinh doanh, cậu chủ Thần thông minh lỗi lạc của Kinh Hoa, chắc không phải đã thật sự tin rằng cô bị bệnh đó chứ
IQ này có thể lừa được anh trong vài phút. “Tôi không đi, không thể chữa khỏi được.” Vũ Tiêu Kiểu nhịn cười, cố gắng nói ra một giọng nặng nề.
Nếu như có thể được chữa khỏi, anh cô đã không bị hành hạ bởi cơn bệnh này trong nhiều năm như thế. Bệnh của anh cô là sau này mới mắc phải, không phải là do di truyền từ gia đình, cô cũng không mắc bệnh như anh cô, chỉ là vừa này quá lo lắng nên mới nói như thế mà thôi. “Không đi chữa, làm sao mà biết được có chữa khỏi hay không?” Tịch Thần Hạn nhướn hàng lông mày đen: “Người phụ nữ của Tịch Thần Hạn, không được có bệnh Đôi mắt của Vũ Tiểu Kiều lập tức sáng lên: “Anh tha cho tôi, không để tôi làm người phụ nữ của anh là được rồi! “Thân Hạn, anh nghĩ xem, anh muốn người phụ nữ nào mà chẳng có? Gầy béo, yêu kiều diễm lệ, quyến rũ, đáng yêu thuẫn khiết, dịu dàng duyên dáng chỉ cần anh muốn, giơ tay một cái, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến.”
Tịch Thần Hạn mỉm cười: “Hóa ra cô đều biết.”
Vì vậy mà, người không danh không phận, bình thường không có điểm nào thu hút, trà trộn trong đám đông soi đèn cũng không thể tìm thấy người như tôi không hề phù hợp với sở thích của cậu Thần đây, cậu Thần hãy tha cho tôi đi.
Tịch Thần Hạn nghĩ một chút rồi gật đầu: “Thật sự không phù hợp với sở thích của tôi.
Anh cũng từng nghĩ qua, người con gái mình thích chắc chân sẽ ngoan hiền dịu dàng, cử chỉ thanh lịch cao quý, nói năng nhẹ nhàng dễ nghe, suy nghĩ thuần khiết trong sáng chứ không phải như Vũ Tiểu Kiều giảo hoạt như một con mèo hoang. Nhưng mà bây giờ, anh cũng không thích cô, chỉ là cần cô mà thôi. “Cô quả thật là rất khó tìm.” Tịch Thân Hạn thu chặt cánh tay, ôm Vũ Tiểu Kiêu chặt hơn một chút: “Bởi vì, chỉ có cô mới khiến tôi không sợ mưa giông.”
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rất to, sấm chớp đùng đùng rạch ngang bầu trời. Trên gương mặt của Tịch Thần Hạn, không còn phải đối mặt với sự sợ hãi mỗi khi mưa giông, ngược lại còn rất thoải mái. “Có thể có thể là anh chỉ cần có người ở bên cạnh khi mưa giông mà thôi. Đổi thành người khác, cũng có thể làm được, vì vậy anh hãy tha cho tôi đi.”
Vũ Tiểu Kiều thật lòng không muốn dính líu tới Tịch Thần
Hạn, đặc biệt là bây giờ bọn họ đang không mặc gì mà lại còn dính chặt lấy nhau, chỉ sợ rằng tự mình không khống chế được một chút sẽ phá bỏ trở ngại cuối cùng, siết lại gần nhau hơn.
Huống hồ hai người họ một người ở trên cao, một người ở dưới thấp, không thể nào phù hợp.
Giống như một khóm hoa dại lại cứ đòi trồng trong một chậu hoa lưu ly được chăm sóc trong biệt thự. “Tha cho cô, vậy tiền nợ tôi phải làm thế nào?” Tịch Thần
Hạn chậm rãi nói. “Tôi sẽ trải “Chỉ cần cô theo tôi sẽ không cần phải trả nữa! Còn muốn bao nhiêu nữa, tôi sẽ cho cô!” Anh đưa ra những điều kiện hấp dẫn nhất, không tin rằng Vũ Tiểu Kiều sẽ không rung động.
Trên thế giới này, làm gì có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ, anh tin chắc chắc rằng Vũ Tiểu Kiều cũng không ngoại lệ. Nếu không cô sẽ không vì tiền mà liên tục xuất hiện ở hộp đêm Kim Sa Than.
Vũ Tiểu Kiều nuốt nước bọt, bỗng nhiên có cảm giác như được bao nuôi.
Cảm giác đó, dường như không tệ, còn là một chàng trai vô cùng đẹp trai như vậy!
Nhưng mà… “Tôi thật sự không phải loại người đó. Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều nặng nề.
Cô rủ hàng mi dài xuống, che đi đôi mắt nước: “Tại sao tại sao trong mắt các người, đều nghĩ tôi loại người như vậy? Tôi thật sự có muốn khuôn mặt nhìn vào giống như được người khác bao nuôi lắm sao?”
Tịch Thần Hạn lặng lẽ nhìn cô, người phụ nữ nhỏ bé này đang nói cái gì vậy? Cô có một khuôn mặt rất xinh đẹp, lẽ nào cô lại không biết? Đặc biệt là đôi mắt long lanh động lòng người, chỉ cần khẽ động một chút sẽ càng lay động trái tim và tâm hồn của mọi người hơn, vô cùng quyến rũ. “Tất cả mọi người đều nói tôi như vậy… khiến tôi cũng phải nghi ngờ mình là loại người đó nhưng rốt cuộc tôi đã làm cái gì? khiến các người đều cảm thấy tôi đã sai!”
Hàng lông mi dài của cô đã ướt đẫm nước mắt.
Trái tim Tịch Thần Hạn đột nhiên thất lại, anh từ từ đưa ngón tay lên lau đi nước mắt trên khỏe mặt cô. “Vũ Tiểu Kiều, kết hôn với tôi đi.” Anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!