Vũ Tiểu Kiều kiên cường nhẫn nhịn dòng nước mắt nóng từ trong khỏe mắt, giọng nói lạnh lùng và sắc bén. Đường Khải Hiền đặt tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Vũ
Tiểu Kiều: “Tôi không hy vọng, một người con gái vì tiền mà lâm đường lạc lối!”
Vũ Tiểu Kiều nhìn tấm thẻ ngân hàng năm yên tĩnh trong lòng bàn tay, thật nóng bỏng, thật chua cay.
Lúc này có thực sự có chút kích động. Nếu có nhận tấm thẻ này thì cô có thể thả lòng một chút, không cần bị đè nén đến gần như nghẹt thở Nhưng làn sương mù ở khóe mắt cô ngày càng dày đặc hơn, đôi mắt đen được bao trùm trong màn sương của nước, lấp lánh khiến người khác phải xót thương.
Đường Khải Hiên bằng nhiên cảm thấy không thoải mái. Mặc dù anh không thích Vũ Tiểu Kiều, cảm thấy cô rất tinh ranh, tâm cơ sầu, nhưng Tịch Thần Hạn dường như rất quan tâm đến cô!
Ở nhà hàng Tây lần trước, anh còn tưởng rằng Tịch Thần Hạn không có ý gì với Vũ Tiểu Kiều. Nhưng mà lần này Vũ Thanh Tùng phát bệnh đưa đến phòng cấp cứu, Tịch Thần Hạn không những âm thầm trả toàn bộ tiền viện phí, mà còn chỉ đích danh anh làm bác sĩ chữa trị cho Vũ Thanh Tùng.
Đường Khải Hiện hiểu rõ Tịch Thần Hạn, anh ấy không phải là một nhà từ thiện, càng không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Sự quan tâm của anh ấy dành cho Vũ Tiểu Kiều phần nhiều là bởi vì anh ấy có ý với Vũ Tiểu Kiều.
Tên hòa thượng Tịch Thần Hạn không dễ dàng mà động lòng, Đường Khải Hiện với tư cách là bạn thân của anh cũng phải quan tâm một chút.
Đường Khải Hiên không cho phép bạn thân của mình chịu bất cứ tổn hại nào, đặc biệt là tổn hại về tình cảm.
“Đưa cho cô, cô cầm là được rồi! Không cần lo lắng trả tiền, không cần cô phải trả lại.” Đường Khải Hiên sốt ruột nói. Coi như anh mua niềm vui của tên hòa thượng Tịch Thần
Han.
Vũ Tiểu Kiều ném thẻ ngân hàng lại cho Đường Khải Hiền: “Anh thì biết cái gì? Anh có tư cách gì để mà sỉ nhục tôi !!!! Vũ Tiểu Kiều nhảy xuống xe, nước mắt rơi xuống.
Cô vội vàng chạy đi, không muốn người khác nhìn thấy vẻ thảm hại yếu đuối của mình.
Cô ra sức tự nhủ với mình, không được khóc, Vũ Tiểu Kiều không được khóc!
Chẳng phải chỉ là mất việc sao!
Chẳng phải chỉ là bị người khác sỉ nhục một lần nữa sao! Bọn họ chẳng phải là người gì của cô, không cần phải quan tâm bọn họ cái gì hết
Coi như xui xẻo bị chó cắn, không sao hết, thực sự không sao hết! Tất cả rồi sẽ qua đi. Nhất định có thể mạnh mẽ vượt qua! Vũ Tiểu Kiều chạy vào góc tối, ôm chặt lấy cơ thể mình, cuộn tròn lại.
Cô không dám ngẩng đầu, lo lắng người khác nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, mắng cô để tiện…
Vũ Tiểu Kiều đổ bệnh rồi.
Trong vô thức, cô cảm thấy có một cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, để cô tựa vào một nơi mặc dù lạnh cứng, nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp hơn.
Có một mùi nước hoa bay vào trong mũi….
Cô muốn mở mắt và nhìn người trước mặt. Có phải là người cô đã đợi nhiều ngày mà không thấy không, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra.
Cô dùng sức hít mạnh mũi, rất muốn dựa vào vòng tay này khóc thật lớn, nhưng lại có một giọng nói nhẹ nhàng bên tai, và sau đó có mùi nước khử trùng chuyên dùng trong bệnh viện.
“Cô ấy đang sốt cao…
Vũ Tiểu Kiều không còn có thể nghe thấy những gì mọi người xung quanh nói, dựa vào một vòng tay mạnh mẽ, và chim vào một bóng tối sâu thảm.
Cô có một giấc mơ thật đẹp và vô tư.
Một đảm trẻ con cười đùa vui vẻ, nhảy nhót náo nhiệt trong một khoảng sân rộng. Chúng đang đòi ăn kẹo, và có một người đem kẹo đến phát cho họ.
Có một cậu bé đứng lặng lẽ trong góc, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sáng nhưng lạnh lùng đến phát sợ.
Một cô bé cẩn thận bước tới gần, đưa viên kẹo trong tay cho anh ta, nhưng lại bị anh ta đuổi đi, viên kẹo rơi xuống đất…
Cô bé dịu dàng hét lên: “Anh trai, đợi em với, đừng đi… Cậu bé bước vào một chiếc ô tô màu đen, chỉ quay lại nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói một câu.
Cô bé chạy một lúc lâu ở phía sau, đuổi theo một lúc lâu, cuối cùng ngã trong cơn mưa lớn…
Vũ Tiểu Kiều mơ rất nhiều, khi cô tỉnh dậy, trên trán cô đã đầy ướt đẫm mồ hội
Cô cũng không thể biết liệu hình ảnh mờ ảo trong giấc mơ đã từng xảy ra hay đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, cô thường mơ thấy một đám trẻ con, còn có một tiếng cười vui vẻ của một cô bé, và thân hình lạnh lẽo cô đơn của một cậu bé.
“Tỉnh rồi à.”
Giọng nói trầm ẩm dễ chịu vang lên bên tai, phá tan hoàn toàn những hình ảnh lờ mờ còn sót lại trong giấc mơ của Vũ Tiểu Kiều. Cô quay mặt đi, nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang ngồi bên cạnh, đôi mắt đen láy nhẹ nhàng nhìn cô.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng dịu mát, không dám chắc người ngồi trước mặt cô có phải là Tịch Thần Hạn hay không.
“Vẫn chưa tỉnh ngủ à?” Giọng nói của anh dịu nhẹ, xoa đầu cô một cách nuông chiều “Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi, trời van chưa sáng.
Vũ Tiểu Kiều nhún đầu, liếc nhìn phòng bệnh từ cao cấp này.
“Tôi làm sao thế?”
Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi, cô chỉ nhớ mình trốn trong một góc tối, sao đột nhiên lại xuất hiện trong phòng bệnh viện? “Không có gì, cô quá mệt mỏi bỗng nhiên ngủ thiếp đi thôi.
Tịch Thần Hạn nói nhẹ nhàng như gió, ánh mắt cũng lặng yên như nước.
Anh không muốn nói với cô, khi anh tìm thấy cô, cô đã ngất xỉu trong góc tối, và sốt cao suốt hai ngày hai đêm. Vũ Tiểu Kiều rủ hàng lông mi cong dài, mim môi, vật lộn một lúc rồi mới khẽ hỏi anh.
“Này… điều trước đây anh nói, chỉ cần tôi phục vụ anh tốt, anh sẽ ”
Má cô bằng nhiên đỏ ửng, cô không còn can đảm để nói tiếp.
Tịch Thần Hạn là một người nhanh nhạy, làm sao có thể không đoán được Vũ Tiểu Kiều đang muốn nói gì chứ, thái độ anh lạnh lùng, kiên nhẫn hỏi cô: “Tôi sẽ làm sao?”
“Anh sẽ… anh sẽ bao nuôi tôi ”
Vũ Tiểu Kiều nhằm chặt mắt, một nỗi đau dấy lên trong lòng
Cô không hề muốn đi đến bước này, nhưng cô làm gì còn lựa chọn nào khác chứ? Vũ Tiểu Kiều năm lấy lòng bàn tay rộng lớn của Tịch Thần
Hạn, gạt bỏ mọi do dự, cuối cùng cũng nói một cách kiên định: “Chỉ cần tôi phục vụ anh tốt, anh có thể cho tôi được những gì?
Tịch Thần Hạn đã đợi cô rất lâu để cô chủ động nói ra những lời này, nhưng anh lại không điềm tĩnh như mong đợi, ngược lại đã khơi dậy một cơn giận dữ trong lòng.
Người phụ nữ này.
Cuối cùng cũng không nhận nhịn được nữa, phơi bày bản chất thật của mình rồi.
Quả nhiên, cô tiếp cận anh, thực sự chỉ vì tiền! “Cô muốn cái gì?” Tịch Thần Hạn cao giọng, ngữ điệu khinh khỉnh.
Vũ Tiểu Kiều năm chặt tay, cổ hết sức mới có thể nói ra được vài từ từ trong miệng.
“Tôi muốn tiền”
Trái tim Tịch Thần Hạn dường như bị một thứ gì đó năm lấy, nóng bỏng đau nhói.
“Vậy thì phải phụ thuộc vào khả năng của cô rồi.” Giọng anh lạnh lùng, dôi mắt phẫn nộ đăm chiêu quấn quanh làn nước tối. Vũ Tiểu Kiều ngước đôi mắt long lanh lên, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Tịch Thần Hạn. Đột nhiên bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy anh, tìm kiếm đôi môi mỏng của anh, căn chúng từng chút một.
Động tác của cô vụng về đến mức làm anh đau, nhưng nó vẫn giống như chất xúc tác tốt nhất, dễ dàng kích động ngọn lửa xấu xa trong anh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!