Editor + beta : Lolisa
Tạ gia cũng không cố tình che giấu sự tồn tại của Bạch Sơ Hiểu, năm đó bọn họ đã lập bia tượng cho đứa bé đã chết kia. Bây giờ, tấm bia đó cũng chưa được gỡ bỏ, chỉ cần đổi tên là được. Chính mẹ của đứa bé đã chết là người đã làm ra việc tráo đổi con của bà, và việc đó không liên quan gì đến bà cả. Chỉ là sau này người Tạ gia sẽ không đi thăm đứa bé đã chết kia nữa, cũng bởi vì mấy năm nay bọn họ cho rằng đứa bé đó là con của họ, nên họ mới cẩn thận như vậy.
Coi như là để tích đức cho con gái của mình, mẹ Tạ đã cố ý cho người đến nói với cha mẹ ruột của bé gái rằng, ai là con ruột của mình, thì về sau hãy tự đến thăm nó.
Không ít người trong xã hội thượng lưu đều đã biết chuyện này, chỉ là vẫn chưa biết con gái Tạ gia là ai mà thôi. Cha mẹ nuôi của Hàn Uyển Nhi cũng càng không biết chuyện này, bọn họ đang nghĩ cách để lấy tiền từ Hàn Uyển Nhi, về phần con gái đã chết, chết cũng chết rồi, còn chú ý cái P ( hiểu là chửi tục đi (⌒o⌒).
Người Hàn gia cũng không thích Hàn Uyển Nhi tiếp xúc với cha mẹ nuôi của cô, nhưng cô vẫn tiếp xúc với bọn họ, dù sao thì bọn họ đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm nay, còn cho cô học trung cấp kỹ thuật. Nếu như cô học tốt, cô sẽ được học tiếp trung học hoặc là trường đại học. Cha mẹ nuôi của cô cũng có trọng nam khinh nữ, nhưng so với những người khác, bọn họ đã đối xử với cô khá tốt rồi.
“Mẹ, tiền tháng này con đã gửi cho mẹ rồi.” Vào ngày cuối tuần Hàn Uyển Nhi đều chủ động gọi điện thoại cho cha mẹ nuôi của cô, hàng tháng cô đều gửi tiền cho bọn họ vào những thời điểm nhất định. Nếu bọn họ không đủ tiền, cô lại gửi tiếp, một tháng gửi hai ba vạn cũng là chuyện bình thường. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô đều không dưới mười vạn, hơn nữa cô lại ăn ở sinh hoạt tại Hàn gia nên cũng không tốn đồng nào.
“Mối quan hệ của con với vị hôn phu tiến triển như thế nào rồi ?” Mẹ Hứa không còn mù quáng muốn lấy tiền của Hàn Uyển Nhi nữa mà luôn quan tâm đến cuộc sống của cô, và luôn hỏi cô rằng liệu cô sống có thoải mái hay không, điều này làm cho Hàn Uyển Nhi rất cảm động.
Cho dù Hàn Uyển Nhi biết nguyên nhân một phần cũng là do cô gửi nhiều tiền, nhưng cô không quan tâm, hiện tại cô có tiền, cô không thể để cho bọn họ lại làm việc vất vả như vậy nữa.
“Con rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con, em trai con đâu rồi ?” Hàn Uyển Nhi không thân với người của Hàn gia, nhưng cô lại rất thân với cha mẹ nuôi của mình, cũng rất quan tâm tới con trai ruột của cha mẹ nuôi, Đông Húc đã là em trai của cô mười mấy năm rồi.
“À, giờ nó đang ở trường cấp ba.” Mẹ Hứa rất vui khi nhắc đến con trai của mình, thành tích học tập của con trai bà không tốt, vốn dĩ cho rằng chỉ cần học hết cấp hai là được rồi, may mà Hàn Uyển Nhi trở lại Hàn gia, mỗi tháng đều có tiền gửi về, trường con trai bà đang học cũng là trường tư thục, học phí là do Hàn Uyển Nhi đóng.
Hứa Đông Húc rất ít khi xin tiền của Hàn Uyển Nhi, nhưng cô vẫn luôn tự chủ động cho tiền anh vì cô sợ em trai mình phải chịu ủy khuất. Hầu hết các học sinh học ở các trường tư thục đều có điều kiện gia đình rất tốt, Hàn Uyển Nhi không muốn em trai mình có vẻ ngoài quá nghèo khó.
Ở trong mắt một số người, Hàn Uyển Nhi thật tốt bụng, đối với người đã hại cô bị ôm sai mà còn tốt như vậy. Nhưng cũng có người cho rằng Hàn Uyển Nhi thực ngu xuẩn, số khác lại cho rằng cô làm như vậy đều là vì sĩ diện, vì không muốn để cho người khác nói cô đối xử không tốt với bố mẹ nuôi của mình.
Mặc kệ trước kia Hàn Uyển Nhi nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại cô không thể vứt bỏ Hứa gia được. Bởi vì cô không thể đi con đường giống như Bạch Sở Hiểu, Bạch Sơ Hiểu cho Hàn gia hai ngàn vạn, không phải là chứng tỏ cô ấy không tốt. Về phần bản thân, trong lòng cô biết rõ ràng, cho dù mẹ Hứa có ôm nhầm con thì cũng là do bà mất con nên mới làm như vậy, Hàn gia mạnh, Hứa gia yếu, cho nên bây giờ cô cần phải đối xử với Hứa gia thật tốt.
Sau khi Hàn Uyển Nhi bước vào gia đình giàu có, cô rất sợ người khác nói mình trở mặt không nhận người thân cũ, thật ra cô có suy nghĩ như thế này cũng là chuyện bình thường, nếu đã thua kém người khác về học thức, vậy thì hãy so sánh bằng tình nghĩa và sự công bằng. Trước đây, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút không vừa lòng với hành động của cha mẹ Hứa, nhưng hiện tại sự bất mãn của cô đối với bọn họ đã giảm bớt đi rất nhiều.
Tạ gia không quan tâm đến những gì đã xảy ra giữa Hàn Uyển Nhi và Hứa gia, họ cho rằng tốt nhất là Hàn gia đừng nên dính líu đến Bạch Sơ Hiểu nữa, và đừng cố tình xúc phạm Bạch Sơ Hiểu, nếu không bọn họ sẽ có lý do để hành động với Hàn gia.
Bạch Sơ Hiểu đã có khoảng thời gian vui vẻ ở Tạ gia, ngay cả khi cô đi lấy hành lý cũng có người tranh nhau giúp đỡ cho cô, đồ ăn ở đây cũng rất ngon.
Buổi tối, sau khi cơm nước xong thì Bạch Sơ Hiểu với bà nội và mẹ Tạ cùng dắt tay nhau đi ra ngoài tản bộ, mẹ Tạ lại nghĩ đến lúc trước khi mang thai bà cũng rất muốn được nắm tay con gái nhỏ để đi dạo cùng với cô, nếu không phải cô bị ôm nhầm, vậy thì bà đã không phải chờ đến lúc này, con gái cũng không thể bị người Hàn gia đối xử như vậy.
Trong lòng mẹ Tạ rất rõ ràng, tuy Bạch Sơ Hiểu có thân cận với bọn họ, nhưng trong đó vẫn còn chứa vài phần xa cách, chắc là cô sợ sẽ bị tổn thương.
Khu vực này cũng không có nhiều nhà ở cho lắm, nhưng ra ngoài đi dạo cũng có thể gặp được vài người. Bà nội Tạ luôn mỉm cười và thường kéo Bạch Sơ Hiểu đến để giới thiệu với bọn họ, “Đây là cháu gái của tôi, là cháu gái ruột.”
“Đúng vậy, đây là con gái của tôi.” Mẹ Tạ phụ họa, “Con gái ruột.”
Lúc trước bọn họ cũng có nghe được một ít tiếng gió, bởi vì khi bà nội với mẹ Tạ chuẩn bị phòng cho Bạch Sơ Hiểu đã làm ra một chút động tĩnh.
“Lớn lên thật xinh đẹp, mặt mày cũng rất giống bà.” Bà Lâm cười khen ngợi Bạch Sơ Hiểu, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, có chút hiểu rõ. Thảo nào Bạch Sơ Hiểu lại dám trực tiếp đối đầu với Hàn gia, hóa ra cô lại là con gái của Tạ gia, ban đầu bà còn tưởng Bạch Sơ Hiểu là con ruột của bố mẹ nuôi Hàn Uyển Nhi nữa chứ.
“Nếu giống hơn một chút nữa thì tốt rồi, tốt nhất là giống bảy tám phần.” Bà nội Tạ xúc động“ Vậy thì có lẽ chúng tôi đã có thể nhận ra con bé sớm hơn".
“Dù sao bây giờ mọi người cũng đã nhận ra nhau rồi.” Bà Lâm cười khẽ, mấy năm nay Tạ gia đều dựa theo tuổi của con họ để chuẩn bị đồ vật, trong đám người bọn họ ở đây ai cũng biết điều này, nhưng ai cũng không dám nói cái gì. Hiện giờ, con gái còn sống, nhưng Bạch Sơ đã nhiều năm không ở Tạ gia, lúc trước còn dám cùng đối đầu với Hàn gia, bà dám chắc đứa nhỏ này cũng không phải là người dễ bắt nạt, “Con cái thì vẫn nên nuôi ở bên người, người khác sẽ không biết đau xót cho bọn chúng đâu.”
Hàn gia không bằng Tạ gia, nên đương nhiên bà Lâm sẽ đứng về phía Tạ gia rồi, huống chi nếu Hàn gia không thật sự làm ra chuyện tổn thương người khác, Bạch Sơ Hiểu cũng không có khả năng làm ra chuyện lớn như vậy. Người thông minh phải biết cách yêu quý chiếc lông của mình thay vì tùy ý mà chơi đùa nó.
Bỗng nhiên Bạch Sơ Hiểu cảm thấy bà nội Tạ các bà căn bản không phải chỉ đơn giản là dắt cô đi dạo, mà là muốn giới thiệu cô với mọi người đi . Yến tiệc còn chưa được tổ chức, nhưng nhiều người đều đã biết cô là con gái của Tạ gia rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm, truyện Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm , đọc truyện Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm full , Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm full , Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm chương mới