Mộ Lưu Yên cảm thấy trong lòng thật bất khả tư nghị. Nói thật, nàng ở bên ngoài câu dẫn, tình nhân của nàng vô luận người nào đều là diện mạo xinh đẹp. Bất cứ lúc nào, lấy đại 1 nữ nhân nào trong đám tình nhân theo nàng là kem cõi nhất cũng phân rõ ranh giới với Lâm Sanh. Cho nên, chợt nghe đến chuyện mình trong lúc say rượu đã cưỡng hôn Lâm Sanh, Mộ Lư Yên trong đầu liền hiện lên ý niệm, lúc đó say chắc không khác chết là mấy.
Cư nhiên xấu đẹp cũng không nhận ra được nữa.
Mộ tổng cảm thấy lần này là bản thân nàng đã chịu thiệt, thật sự là thiệt thòi a! (Lam: ơ hay đã hôn người ta còn la làng thiệt thòi…. =]])
Tuy rằng Mộ Lưu Yên phong lưu, nhưng cũng không phải ngươi nghĩ muốn câu là câu được, không có bổn sự không có tư tưởng thì đừng hòng lọt vào mắt nàng. Cho nên tình nhân nào của Mộ tổng cũng đều là người có bổn sự hoặc là năng lực hơn người.
Trái lại với Lâm Sanh này, nhìn từ trên xuống dưới, ngươi thật đúng là nhìn không thấy được ưu điểm gì.
Cho dù Lâm Sanh có ưu điểm, một người chưa quen thuộc nàng như Mộ tổng thì làm sao biết được.
“Nguyên lai thật là ngươi!”. Mộ Lưu Yên vỗ bàn đứng lên, chính mình bị sỗ sàng coi như xong đi, cư nhiên còn Wax sạch 2 hàng lông mày của nàng.
Tháo kính râm xuống, liền lộ ra hàng lông mày giả dùng bút vẽ lên, không biết vì sao Lâm Sanh cảm thấy nhìn thế này có vẻ tốt hơn.
“Nga, chuyện Mộ tổng nói ra rất chính xác, người Mộ tổng tài hôn chính là ta, vẫn là Mộ tổng lại nhớ đến người cũ đến bộ dáng thật thê thảm như thế?”. Lâm Sanh không nhanh không chậm nói xong, đối với Mộ Lưu Yên tuy rằng ngẫu nhiên Lâm Sanh cũng sẽ đau lòng, nhưng không phải bởi vì chuyện nụ hôn. Huống hồ, trong mắt Lâm Sanh vì tình cảm một nữ nhân mà xử xự như vậy thật ngốc nghếch.
“Lâm Sanh, nói! Ngươi tại sao phải làm chuyện như vậy?”. Mộ Lưu Yên tức giận đến nổ phổi, rõ ràng nàng làm chuyện độc ác vì cái gì dễ dàng có thể trưng ra bộ dáng “cái gì ta cũng không biết” như vậy?.
“Mộ tổng, ta không biết ngươi đang nói cái gì”. Lâm Sanh bình tĩnh. “Nếu Mộ tổng cứ khăn khăn cho rằng là ta làm hại, như vậy ta cũng chỉ có thể nói, ta thật không có làm. Ta không việc gì phải đem Mộ tổng biến thành như vậy”. Chỉa chỉa về lông mày Mộ Lưu Yên: “Bất quá ta không thể không nói một câu, Mộ tổng, màu sắc đó thật là quá kém đi, vẽ lên không hợp với ngươi a!”.
“Lâm Sanh, ta và ngươi có thâm cừu đại hận sao?!”. Mộ Lưu Yên lúc này đã không còn tới một nửa quyết đoán của vị tổng tài, hoàn toàn là bộ dạng tiểu nữ bị khi dễ, ánh mắt nhìn Lâm Sanh hận không thể đem nàng lập tức gϊếŧ chết. Không phải ngươi thì còn ai?!. Chính là, Lâm Sanh không thừa nhận, Mộ Lưu Yên cũng không có chứng cứ là Lâm Sanh làm.
“Mộ tổng, ngươi quá đề cao bản thân rồi. Lâm Sanh ta mặc dù chỉ là tiểu nhân vật, nhưng không già đến mức trong lòng thương thầm Mộ tổng ngươi đâu. Còn trở thành cừu nhân của Lâm Sanh ta, nói thật Mộ tổng, chưa tới mức đó”. Những lời này tiềm ẩn ý tứ là ‘Mộ tổng trở thành cừu nhân của Lâm Sanh ta, ngươi không đủ tư cách, ta căn bản còn không thèm đem ngươi để trong lòng nữa.
Mộ Lưu Yên cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên bị người khác nói đến nỗi bản thân á khẩu không trả lời được. Đối với địa vị, quyền lực của nàng nhất định kẻ khác phải đem nàng ôm ấp trong lòng bàn tay tôn thờ. Ngoại trừ Tần Mạt có thể nắm bắt cảm xúc của nàng, cũng chỉ có người trước mặt có thể làm cho nàng hận đến mức muốn một phát cắn chết.(L: Mộ tỷ ơi….cắn cắn giống ấy ấy quá à)
Hít vào một hơi sâu, Mộ Lưu Yên mới phát hiện. Đem Lâm Sanh điều đến bên cạnh mình, kỳ thật không phải là tra tấn Lâm Sanh, mà là Lâm Sanh gián tiếp tra tấn chính mình, làm cho bản thân thêm ngột ngạt a!
Lâm Sanh theo thói quen đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ Mộ Lưu Yên: “Nếu Mộ tổng đã biết ngày đó ta chính là người đã đưa Mộ tổng đi khách sạn, như vậy Mộ tổng cũng nên đem tiền phòng trả cho ta đi? Với thân phận của Mộ tổng như vậy, hẳn sẽ không không trả tiền chứ?”
“Đem số thẻ tính dụng đưa cho ta, ta sẽ đem tiền chuyển tới tài khoản của ngươi!”. Mộ Lưu Yên đeo lại kính râm. “Hiện tại, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta!”.
“Mộ tổng, bây giờ là giờ đi làm, ngươi kêu ta đi ra ngoài, chẳng lẽ là ban ơn cho ta được nghỉ ngơi sao? Nếu Mộ tổng đã nói như vậy, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh”. Lâm Sanh kỳ thật trong lòng cũng không thoải mái, thái độ Mộ Lưu Yên thật làm cho nàng mất hứng, tuy rằng 2 người không có quan hệ gì, nhưng là, có một số việc Lâm Sanh biết mà Mộ Lưu Yên lại không biết, cho nên dĩ nhiên Lâm Sanh sẽ để ý, mà Mộ tổng lại chắc chắn là không biết để ý đến.(=]] lạy chị có biết gì đâu mà để ý ạ….oan uổng cho Mộ tỷ)
Tiểu Mộ ngồi một bên thảm, nhìn cảnh tượng đầy khói thuốc súng tràn ngập này, chỉ thấy cực kỳ phấn khích ( J ơ hay tiểu Mộ mụ mụ vs mẹ cãi nhau mà vui lắm sao trời =]] ta thua nhóc roài).
Nguyên lai Mụ mụ cùng mẹ ngay từ đầu đối với nhau chán ghét, ta cứ tưởng rằng các nàng ân ái như vậy, là vừa thấy mặt liền để mắt đến nhau rồi đó.
Tiểu La Lỵ trong lòng nghĩ như vậy.
Lâm Sanh đối với Mộ Lưu Yên gật gật đầu, nhanh chóng rời đi ánh mắt đầy cừu hận của đối phương.
Lâm Sanh vừa đóng cửa đi ra, rốt cuộc Mộ Lưu Yên chịu đựng hết nỗi, đem tất cả văn kiện, đồ đạc trên bàn toàn bộ hất xuống mặt đất.
Giờ khắc này, cái gì tổng tài đều là mây bay.
Chỉ có nữ nhân bị tức giận đến cực điểm mới là sự thật.
“Lâm Sanh…..!”. Hai chữ này ghi tạc thật sâu trong lòng Mộ tổng tài, ta không để yên cho ngươi!
Lâm Sanh tuy rằng không nhìn trực tiếp phản ứng Mộ Lưu Yên, nhưng vẫn tưởng tượng biết được Mộ Lưu Yên sẽ có nhiều uất hận.
Lâm Sanh biết Mộ Lưu Yên ấn tượng đối với mình có bao nhiêu xấu xa, đồng dạng ấn tượng của nàng đối với mình cũng không khá hơn chút nào
Chỉ bởi vì có quan hệ với Tiểu Mộ, Lâm Sanh mới để tâm chú ý Mộ Lưu Yên, sau đó bắt đầu quan tâm hơn một chút.
Mà Mộ Lưu Yên đối với Lâm Sanh thật cũng chỉ là thẹn quá hóa giận, có lẽ không sâu, nhưng tuyệt đối sẽ không tốt đẹp.
Aizzz, xét đến cùng, không ai biết hạnh phúc rất nhiều a!
Tuy rằng được xuống ca sớm, nhưng là không có chỗ tốt để đi.
Xem phim một mình mới phát hiện cảm giác thật tịch mịch.
Người ta không phải bằng hữu thì là tình nhân, trái lại chính mình, cô đơn thân ảnh, trước kia không thấy gì, hiện tại lại cảm thấy có điểm phiền muộn.(L hix Lâm tỷ tỷ nói cái điểm này ta cũng đang cảm thấy phiền muộn theo a….haizz thật là đại phiền muộn luôn).
Lúc sau, lại một mình trên đường lớn. Tới giờ cơm, tùy tiện ăn chút gì đó mới chậm rãi về nhà.
Mở cửa, không nghe được tiếng la lên của Tiểu Mộ, trong nháy mắt cảm thấy không gian quá yên tĩnh.
Thói quen, thật là một loại đáng sợ.
Mới vừa vài ngày, nàng đã có chút không thích ứng.
Về sau, cuộc sống nên như thế nào?
Tắm xong, im lặng ngồi trên ghế salon, pha cho mình chén hồng trà, tay cầm quyển sách chậm rãi xem bên trong.
So sánh với xem TV, thì Lâm Sanh thích đọc sách hơn, có lẽ bởi vì dạng này mới yên tĩnh.
Sách Lâm Sanh đọc không có thể loại riêng nào, chỉ cần bản thân có hứng thú thì sẽ xem.
Có lẽ sẽ không xem hết, nhưng có thể xem tới xem lui.
Giờ khắc này Lâm Sanh giống như thoát khỏi thế giới hiện tại, lẳng lặng thưởng thức chìm vào thế giới của riêng mình.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Sanh chỉ liếc nhìn một cái nhưng cũng không thèm đứng dậy bắt máy.
Số điện thoại nhà không có mấy người biết, mà thường cũng không phải người nào trong nhà nàng cũng muốn gặp.
Tiếng chuông vang lên mấy lần, sau đó là ‘đô’ một tiếng. Trong điện thoại truyền tới âm thanh một trung niên nam tử: “Sanh Sanh, ngươi gần đây có khỏe không? Một mình phải chú ý an toàn nhiều hơn, thời tiết thất thường phải chú ý mặc thêm áo, mụ mụ ngươi nàng rất nhớ ngươi, nếu có rãnh không có việc gì làm thì nhớ điện thoại về. Một mình ngươi trong nước, chúng ta thật sự rất lo lắng, bà của ngươi cũng không muốn thấy ngươi như vậy. Được rồi, ta cũng phải đi làm việc, có rảnh ta lại gọi điện thoại cho ngươi”. Điện thoại có chế độ ghi âm, cho nên dù không ai bắt cũng có thể nhắn ghi âm lại.
Hừ, Lâm Sanh lạnh lùng liếc mắt về phía điện thoại đã im lặng, không nói được lời nào.
Đối với sự quan tâm của phụ thân, nàng cũng không thèm để ý.
Nếu quan tâm giống như trong lời nói, sẽ không làm…..
Lâm Sanh lắc đầu, đối với chuyện tình cha mẹ, nàng cũng không nghĩ đến nhiều.
Đem sách đặt trên bàn trà, sau đó mở cửa sổ. Gió thổi lạnh, suy nghĩ trôi đi nhanh chóng.
“Mụ mụ, mụ mụ không tốt, việc lớn không tốt!”. Tiểu Mộ thật giống như u linh bình thường xuất quỷ nhập thần, đem Lâm Sanh đang từ trong quá khứ bừng tỉnh.
“Làm sao vậy?”
“Mẹ sảy ra chuyện rồi!”
Lâm Sanh bỗng nhiên cả kinh, Mộ Lưu Yên đã sảy ra chuyện?
Hiện tại lúc này, nàng lại đi ra ngoài tìm say?! Vẫn là nói, còn có những chuyện gì khác?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhà của chúng ta sanh sanh phải bão nổi. Cải thiện quan hệ của hai người là thực tất yếu đích.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!