Sau đó, mỗi ngày ở sơn trang nghỉ dưỡng đều nhìn thấy tình cảnh thế này.
“Lục ảnh đế, hôm nay đánh golf à, thật là khéo, tôi cũng chuẩn bị đi. Đi chung?”
“Lục ảnh đế, chào buổi sáng. Chạy bộ về hả, ngồi đây, cùng nhau ăn sáng.”
“Lục ảnh đế, hôm nay tôi muốn đi câu cá. Ấy, Lục ảnh đế cũng cầm cần đi câu sao, vậy thì đi cùng nhau nhé.”
Đối với việc Tiêu Ninh Dữ cố gắng “ngẫu nhiên” gặp mặt, Lục Thừa Phong không có phản ứng gì quá lớn, mỗi lần đều rất tự nhiên đáp ứng, sau đó cứ làm việc của mình, không hề để Tiêu Ninh Dữ ảnh hưởng.
Đôi lúc tán gẫu hăng say cùng Tiêu Ninh Dữ, không biết còn tưởng hai người hẹn nhau từ trước, càng nhìn càng như bạn bè cũ thân thiết.
Tiêu Ninh Dữ không tin Lục Thừa Phong không nhìn ra mục đích của y, Lục Thừa Phong biết rõ, nhưng anh vẫn mặc kệ. Tiêu Ninh Dữ hơi nóng nảy rồi, kéo dài nữa thì Lục Thừa Phong vào đoàn phim mất.
Vì vậy hôm nay cùng nhau ăn cơm, trong lòng Tiêu Ninh Dữ không ngừng sắp xếp ngôn ngữ, muốn nói lại thôi.
Lục Thừa Phong ăn gần xong, thả dao nĩa trên tay xuống, lau miệng nói: “Tiêu tổng có lời gì cứ nói đi. Ngẫu nhiên gặp nhau nhiều ngày như thế, Tiêu tổng hẳn là không chỉ đến nghỉ dưỡng.”
Tâm tư của Tiêu Ninh Dữ bị nói thẳng toạc, nhưng y vẫn bình tĩnh: “Lục ảnh đế đã sớm đoán được, vậy tôi muốn nói gì, mục đích của tôi là gì, chắc hẳn Lục ảnh đế cũng biết rõ.”
“Liên quan đến việc kia, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi đã từ chối rồi, hiện tại, câu trả lời của tôi vẫn vậy.” Lục Thừa Phong đương nhiên biết, Tiêu Ninh Dữ là vì chuyện vai diễn.
“Lục ảnh đế, tôi thực sự chân thành xin anh, chuyện vai diễn anh có thể suy nghĩ thêm, cho tôi một cơ hội được không? Không cầu cái khác, chỉ mong trước khi kết thúc kỳ nghỉ anh không ký kết với đạo diễn Đào. Đến lúc kết thúc, nếu anh vẫn không nhượng lại vai diễn này, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Theo lý thuyết, tuy rằng nhân vật kia rất tốt, nhưng với Lục Thừa Phong thừa tư cách diễn nam chính mà nói, một nhân vật phụ, chẳng lẽ anh không thể buông bỏ… Tiêu Ninh Dữ không biết vì sao anh lại cố chấp với nhân vật này như vậy, mặc cho mình đưa điều kiện thế nào cũng không lay động được.
Y tự nhận mình với Lục Thừa Phong không quan hệ gì, trong tình huống này, anh đồng ý nhường lại vai diễn có thể thuận nước giong thuyền với y, nhưng anh lại lựa chọn đối nghịch…
Nhưng nhìn lại thái độ của Lục Thừa Phong đối với y, không phải là ghét bộ dạng y, càng không thể nói là muốn đối đầu…
Lục Thừa Phong cười cười, ý của Tiêu Ninh Dữ là còn đại chiêu chưa tung ra.
Lục Thừa Phong rất là hiếu kỳ để xem y còn biện pháp gì để anh đồng ý nhường lại vai diễn.
Sau khi hai người giao hẹn, Tiêu Ninh Dữ cũng không có hành động đặc biệt, nên Lục Thừa Phong càng tò mò.
Thực tế thì, không phải Tiêu Ninh Dữ có biện pháp cao thâm khó dò gì, mà là, trong đầu y, một kế hoạch cũng không có. Giao hẹn với Lục Thừa Phong chỉ là muốn kéo dài thời gian ký kết hợp đồng của anh mà thôi.
Y chạy đến sơn trang nghỉ dưỡng này, vốn là định ghi dấu trước mặt Lục Thừa Phong, muốn khiến anh thấy phiền, lười tính toán với y chỉ vì vai diễn nhỏ, đưa vai diễn cho y cho xong.
Nhưng Lục Thừa Phong không hề thấy y phiền, nên y chuyển sang phương án làm quen tiếp cận, để anh coi y như bạn bè, nhường lại vai diễn.
Bây giờ nhìn lại, cả hai phương án đều không thực hiện được.
Nói ra thì người khác sẽ cười chết Tiêu Ninh Dữ y. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, muốn chiếm được thứ mình muốn, y không hề sử dụng quyền thế tranh đấu, càng không phải là song phương đàm phán quyết đấu IQ EQ, nói chuyện cuồn cuộn sóng ngầm…
Ngược lại, bây giờ y vô cùng đáng thương cầu người, quá là trật khỏi bốn chữ “bá đạo tổng tài”.
Trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, gặp loại tình huống tranh đấu này, hẳn là phải trong phút chốc vung mảnh đất mấy trăm triệu, rung chuyển cổ phiếu…
Nhưng nơi sâu thẳm truyền đến một tiếng chất vấn: Vậy phải xem xem trong lòng Lục ảnh đế, đất hay vai phụ quan trọng hơn…
Y mơ hão vậy thôi, không nhìn xem đối phương là ai à.
Đó là Lục Thừa Phong, là người mà khi bạn quăng một tấm chi phiếu cho anh, anh có thể trở tay quăng cho bạn một cục chi phiếu. Bạn đụng đến cổ phiếu của anh, anh quay người một cái sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty bạn.
Đừng nói nữa, chọc giận người ta, người ta thu mua luôn tập đoàn của nhà bạn, chuyện đó lên nhật báo thật luôn.
Cho tới nay Tiêu Ninh Dữ luôn rõ ràng với định hướng của bản thân. Về khoản kinh doanh, y không phải dạng thiên tài, y là dạng chăm chỉ. Y không bằng người ta, y liền nỗ lực gấp mười lần đuổi theo người ta.
Về quyền thế, Lục Thừa Phong lớn hơn y, tranh đấu y không thể thắng.
Cho nên ngay từ khi biết Lục Thừa Phong giữ vai diễn đó, y đã không muốn đối chọi với anh, muốn dựa vào trao đổi lợi ích, nếu không được, y muốn dựa vào thành ý và ân tình.
Giờ đây không còn cách nào khác, y quyết định nói đôi lời tự đáy lòng với Lục Thừa Phong.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!