Bao giờ cũng vậy, chỉ với một chút suy nghĩ khờ khạo của Tống Y Du sẽ liền bị Nguyệt Độc Thất làm cho á khẩu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tống Y Du tức đến điên lên mà không làm gì được, lại cố gắng bày ra vẻ khinh thường: “Thôi không sao.
Dù sao để cô hạnh phúc thêm vài giây nữa cũng chẳng thể xoá nhoà được hạnh phúc của tôi.”
Nguyệt Độc Thất không hiểu, cô cắn nhẹ môi nghi ngờ kế hoạch mới này của Tống Y Du.
Chưa kịp phản pháo thì Mạch Cẩm từ nãy đến giờ đứng xem Tống Y Du “nhảy nhót” đã ngứa mắt, cô ấy hét lên: “Người đâu?! Với phép mà Hạc lão phu nhân cho, còn không bắt người đàn bà trốn trại này đi?”
Mạch Cẩm chỉ vừa nói xong thì vài ba phút sau, từ ngoài vườn tiến vào là các cảnh vệ nghiêm ngặt bao quanh lấy Tống Y Du.
Nguyệt Độc Thất dường như bị bất ngờ, cô quay sang nhìn Mạch Cẩm, lại chỉ thấy cô ấy hai mắt lạnh lùng sắc đá gâm vào người Tống Y Du.
Tống Y Du la hét không nguôi: “Các người làm gì vậy? Mau buông tôi ra! Các người nghĩ các người đang động vào ai vậy chứ?” Lôi Tống Y Du đi được nửa đường thì bỗng dưng từ đâu quản gia lại chạy vội lên.
“A, dừng lại, dừng lại! Đừng! Đừng làm gì nữa!” Thú thật thì dạo gần đây trừ vụ của dì Lâm ra ngay cả quản gia cô cũng chẳng thể tin nổi nữa rồi.
Mạch Cẩm nhíu mày không nói gì nhưng ngoảnh mặt nhìn cô.
Nguyệt Độc Thất nhướng mày: “Sao vậy quản gia? Đuổi kẻ vô lại này đi ông cũng ngăn? Ông thật sự âm mưu tạo phản à?”
Quản gia lại lắc đầu liên tục tỏ ra áy náy, “Không phải, không phải thưa Hạc thiếu phu nhân! Chỉ là..
chỉ là...!tôi nhìn thấy từ ngoài sân có ai đó đang đến đây, ăn mặc rất trang trọng.
Tôi nghĩ cũng không nên để khách quý nhìn thấy cảnh hỗn loạn như vậy.”
Nguyệt Độc Thất nghe hết câu có chút khó chịu.
Khách? Đến vào lúc Hạc gia chỉ có mỗi mình cô ư?
Mạch Cẩm còn không nghe lọt lỗ tai chứ huống gì cô.
Xem như giữ lại thể diện cho Hạc thiếu phu nhân, “Dừng lại đi.
Để cô ta đứng lên.”
Lập tức các anh cảnh vệ liền buông Tống Y Du ra, đứng lên hậm hực, ả lại nhếch mép nhìn Nguyệt Độc Thất: “Tốt hết kể từ hôm nay cô đừng mong đụng đến tôi!”
Chỉ vừa sau khi Tống Y Du kết thúc câu thì từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông cao lớn, mặc Tây trang đen nghiêm nghị.
Mới đầu Nguyệt Độc Thất còn nhìn chưa ra đây là ai, chỉ vài giây sau khi Mạch Cẩm hơi chau mày nói nhỏ vào tai cô: “Ông ấy là Nặc tổng thưa cô chủ.”
Và Nguyệt Độc Thất cũng nhận ra.
Người đàn ông trạc năm mươi đứng trước mặt cô lúc này và người đàn ông cười đùa vui vẻ ở đêm tiệc của Hạc gia căn bản hai khí thế không giống nhau.
Chưa kịp lên tiếng chào hỏi sao ông ta lại đến đây thì Nặc Vân Quang đã để tay lên vai Tống Y Du, giọng lại rất trìu mến: “Con gái, con làm gì mà lâu vậy?”
Hai tiếng “con gái” phát ra từ miệng ông Nặc thật sự khiến cả cô lẫn Mạch Cẩm chết đứng.
Cô còn tưởng giống như lời hắn kể rằng ông Nặc sẽ cảm thấy áy náy với người con gái đã khuất của mình thì sẽ không tự tiện nhận người dưng làm con gái?
Nguyệt Độc Thất ho khẽ, “Xin lỗi, Nặc tổng.
Bác đến đây hôm nay là có vấn đề gì vậy ạ?”
Lúc trước cô còn ngỡ Nặc tổng là người lịch sự vì ông ấy cũng đã là người có tuổi trong nghề.
Vậy mà thật sự chỉ khi Nguyệt Độc Thất lên tiếng thì gần như ông ấy mới nhận ra rằng cô cũng đang đứng trước mặt.
Ông ta quay người sang nhìn cô, cười đáp lễ nhưng nụ cười rất kì lạ, không đơn thuần và thân thiện như lần đầu cô và ông ấy gặp nhau.
“Xin thứ lỗi Hạc thiếu phu nhân! Chỉ là tôi lo cho con gái quá mà chạy khắp nơi tìm nó.
Tôi nghe bảo rằng con gái đến đây gặp cô nên chạy tới.
Làm phiền Hạc thiếu phu nhân rồi!” Ông ta dõng dạc.
“Con gái?” Cô càng lúc càng chẳng rõ thực hư.
Chau mày nhìn Tống Y Du đang cười trước mặt rồi lại nhìn Nặc tổng cưng chiều Tống Y Du.
“À, xin lỗi Hạc thiếu phu nhân.
Đã để cô hoảng loạn rồi.
Thật ra tôi và Nặc gia vừa đón nhận một tin vui, con gái của tôi, đứa trẻ mà tôi nói với phu nhân hôm tiệc vẫn chưa chết.” Nói xong ông ta còn cười cười hạnh phúc.
“Mà chúng tôi đã tìm ra được cô bé ấy rồi.
Đây, xin giới thiệu với cô, Nặc Tiểu Ưu.” Ông ta giới thiệu Tống Y Du với cái tên đáng yêu “Nặc Tiểu Ưu” kia thật sự khiến cô cảm thấy xa lạ.
Nguyệt Độc Thất trong phút chốc chẳng suy nghĩ thế nào ra được rằng Tống Y Du sẽ là Nặc Tiểu Ưu.
Nặc gia hiện tại cũng là một trong những tập đoàn có chỗ đứng trong giới kinh doanh.
Đó là lí do chính xác vì sao mà ban nãy Tống Y Du tỏ ra huyênh hoang như vậy.
Nói được vài câu thì ông Nặc cùng Tống Y Du chào tạm biệt cô rồi đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát, truyện Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát , đọc truyện Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát full , Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát full , Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát chương mới