Nhậm Xuyên sững sờ: "Chu Mộc! "
"Anh Xuyên!" - Chu Mộc ôm anh từ phía sau, "Lâu không gặp!"
Cậu còn muốn đến gần thơm má Nhậm Xuyên, lại lập tức bị một bàn tay lớn kéo đi, sắc mặt Giang Hoàn trầm xuống: "Cậu là ai?"
Chu Mộc không vui, nhíu mày: "Anh là ai?"
Giang Hoàn ưỡn ngực: "Nói ra lại dọa cậu sợ, tôi là ch! "
Nhậm Xuyên đột ngột giẫm lên mu bàn chân của hắn, ngắt lời: "Anh ấy là bạn trai hiện tại của anh.
"
Không thể để Chu Mộc biết mình đã trở thành thụ!
Lời nói của Nhậm Xuyên lập tức khiến Giang Hoàn không vui.
Hiện tại là thế nào!
"Ồ-" - Chu Mộc nhìn Giang Hoàn đầy ẩn ý.
"Đừng có hở tí là ôm ôm hôn hôn.
" - Giang Hoàn chắn trước Nhậm Xuyên, vẻ mặt không vui nhìn Chu Mộc từ trên xuống dưới, "Cậu là ai?"
Chu Mộc cười cười: "Tôi và anh Xuyên cùng nhau lớn lên, cũng là! "
"! Bạn trai cũ của anh ấy.
"
Giang Hoàn suýt nữa xỉu ngang.
Mẹ nó còn là thanh mai trúc mã!
Xong đời!
Toàn bộ 200 chỉ số IQ của Giang tổng đều được dùng để hoang tưởng, trong đầu hắn đã xuất hiện tiểu thuyết dài tập trăm vạn chữ, tất cả đều là anh anh em em!
Tự hắn làm mình tức đến nổ não.
Nhậm Xuyên không ngờ còn gặp lại Chu Mộc: "Em! về nước rồi à?"
"Ừm!" - Chu Mộc tán gẫu với anh, "Em về muốn khai thác thị trường trong nước một chút.
"
Nhậm Xuyên nhìn cậu: "Em vẫn còn làm thiết kế trang sức à?"
"Đương nhiên, em còn có nhãn hiệu riêng rồi.
" - Chu Mộc lấy danh thiếp từ trong túi ra, "Sắp tới em có tổ chức một show trực tuyến, đang tìm kiếm self-media.
"
Cậu ta nhìn Nhậm Xuyên: "Anh Xuyên, em nhớ hình như anh làm về self-media, phải không?"
Nhậm Xuyên hơi bận tâm Giang Hoàn, thấy hắn sắc mặt tái xanh, cũng không nói nhiều: "Ừm, đúng rồi.
"
Chu Mộc tiến lên ôm lấy cánh tay của anh: "Chúng ta có liên quan này, hợp tác đi!"
Giang Hoàn tức sắp bể phổi, suýt chút nữa phun lửa lên trời giống như một con khủng long bạo chúa, các người liên quan cái gì! Bỏ cái tay ra! Đó là người của tôi!
Nhậm Xuyên bình thản rút cánh tay của mình ra, chỉnh lại cổ áo một chút: "Ừ, anh đưa em thông tin liên lạc của trợ lý anh, hai người nói chuyện nhé.
"
Chu Mộc móc điện thoại ra: "Không cần phiền phức như vậy! Kết bạn WeChat đi!"
Ánh mắt của Giang Hoàn thiếu chút nữa sẽ xuyên thủng Chu Mộc, kết bạn WeChat cái con khỉ! Cậu cút khỏi đây hộ cái!
Nhậm Xuyên cắn răng lấy điện thoại ra: "Anh không thường xuyên sử dụng WeChat.
"
Chu Mộc cũng mới vừa về nước: "Em cũng không biết dùng lắm! "
Sau đó Giang Hoàn liền thấy hai người bọn họ châu đầu vào nghiên cứu như hai con chuột đồng nhỏ.
Hắn bóp mạnh chiếc điện thoại, trên mu bàn tay hiện ra gân xanh, tấm kính cường lực cũng bị hắn bóp nát, trên màn hình điện thoại xuất hiện hoa văn giống như mạng nhện.
Cuối cùng cũng nghiên cứu xong, Chu Mộc vẫy vẫy tay: "Anh Xuyên! Em sẽ mời anh ăn cơm!"
Cả người Giang Hoàn lập tức giống như gặp phải kẻ thù lớn!
Còn có lần sau hả!
Trên đường lái xe về nhà, hắn không nói tiếng nào, mặt mũi như con lừa đang kéo cối xay.
"Bọn em! " - Nhậm Xuyên chủ động kể, "Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
"
Giang Hoàn: "Ừ.
"
Thanh mai trúc mã.
Nhậm Xuyên như một tên tội phạm thuật lại tội ác của mình: "Bố em ấy là tài xế của bố em, đã lái xe cho bố em hai mươi năm, có một lần giúp bố em tránh khỏi tai nạn xe, vậy nên bố em đối xử với Chu Mộc cực kỳ tốt, coi như con trai thứ hai trong nhà.
"
Giang Hoàn: "Ừ.
"
Hai nhà có giao tình.
Đào hoa của Nhậm Xuyên cũng kha khá: "Em ấy! là bạn trai đầu tiên của em, cũng được một khoảng thời gian dài, sau đó phải xuất ngoại nên chia tay.
"
Giang Hoàn: "Ừ.
"
Tình duyên chưa cạn.
Nhậm Xuyên giải thích xong: "Không còn gì nữa.
"
Giang Hoàn dùng trí não IQ 200 của mình để tổng hợp lại, cha mẹ hai bên có quan hệ tốt, quen biết nhau, rất coi trọng tương lai của hai đứa nhỏ, mà hai người cũng rất tình cảm, không gian dối, không ngoại tình, không drama, chỉ bởi vì chuyện học hành sự nghiệp mà buộc phải chia tay nhau.
Lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa thể quên nhau, giờ thì gặp lại.
Thậm chí còn lập tức nhận ra đối phương.
Ở bên nhau đi!
Kết hôn luôn đi!
Giang Hoàn nghiến răng ken két, thiếu chút nữa tháo vô lăng ra mà ăn.
Nhậm Xuyên thận trọng nhìn hắn: "Anh sẽ không đánh em chứ?"
Giang Hoàn cố gắng hết sức để xoa dịu cơn tức giận, bản thân có khuynh hướng bạo lực, tuyệt đối không thể động thủ đánh người, nếu không thì đối với Nhậm Xuyên, hắn có tư cách gì để cạnh tranh với người ta!
Nghĩ xem bây giờ hắn còn lại những gì?
Tiền bạc?
Một nửa trong số đó đã được chi cho kim cương hồng.
Thân thể?
Thiếu vị giác là một khuyết tật.
Nhan sắc?
Toàn thân đều là sẹo.
Giang Hoàn cảm thấy trong lòng như có dao cứa vào, máu ồ ạt chảy ra, thậm chí dưới đau đớn cùng bất an, tính chiếm hữu bạo lực lại còn bộc phát.
Hắn vô cảm thông báo với Nhậm Xuyên: "Bắt đầu từ ngày mai, em không được phép đi đâu ngoại trừ nhà và công ty.
"
Nhậm Xuyên kêu lên: "Tại sao!"
Cuối tuần này anh còn hẹn Chúc Khải Phong đi uống rượu đây!
Giang Hoàn phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng, không nói lý chút nào: "Không cho đi chính là không cho đi!"
Nhậm Xuyên nhíu mày: "Giang Hoàn, anh nghiêm túc à?"
"Không cho phép em rời xa anh nửa bước.
" - Giang Hoàn nghiến răng nghiến lợi, "Anh sẽ trói em lại.
"
Nhậm Xuyên giơ hai tay lên: "Được, làm theo lời anh.
"
Giống như đã từ bỏ một điều gì đó: "Nếu điều này có thể làm cho anh cảm thấy an toàn.
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh, truyện Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh , đọc truyện Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh full , Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh full , Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh chương mới